Tôi đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng bừa bộn của mình. Lại một đêm say khướt như mọi đêm. Căn phòng bừa bộn, ẩm thấp và trống vắng này hình như rất quen thuộc. Có vẻ là chính phòng của tôi.
Lần mò tìm điện thoại, đồng hồ trên tường vẫn tích tắc, nhưng tôi không thấy rõ giờ. Đã hai giờ sáng, đã bốn tiếng từ lúc tôi rời khỏi cái buổi tiệc đó. Tôi không nhớ mình đã gặp bao nhiêu người, nói bao nhiêu câu xã giao, bắt bao nhiêu cái tay xa lạ, một vài trong số đó thì nhớp nháp, một vài cái còn lại thì thoang thoảng mùi nước hoa đắt tiền. Tôi ghét mùi nước hoa. Dù trên tường tivi đang cho chiếu đi chiếu lại hình ảnh của tôi đang quảng cáo cho một nhãn hiệu nước hoa đắt đỏ nào đó.
Tôi dụi mắt rồi tiến vào nhà vệ sinh, nôn tất cả mọi thứ trong dạ dày, như thể tất cả chúng là thứ ghê tởm nhất. Tôi mở vòi nước xả tràn nước trong bồn tắm rồi nhảy vào. Tôi cần nước để tỉnh táo. Nhưng đầu óc vẫn mơ màng nhớ về H, một người bạn đã mất cách đây bảy năm của tôi. Cậu ta nằm trong bồn tắm, dạ dày thì đầy thuốc ngủ. Đã quá trễ để một người muốn ngủ, quá trễ cho một người muốn chết. Còn tôi thì muốn sống, chỉ là một cuộc đời khác, ít ra là khác với H. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao cuộc đời cậu ta lại kết thúc như thế. Tôi chỉ không muốn đời mình kết thúc trong một cái bồn tắm.
Tôi bước vội đến công ty của mình, cách vài block nhà. Tôi rất thích ra đường vào thời điểm này, chỉ vì tôi biết bọn chim săn mồi đã đi ngủ cả rồi, dù sao thì chúng cũng còn một ngày dài để tiếp tục tìm kiếm con mồi của mình. Tôi đẩy cửa văn phòng của mình, cái không khí im lặng khiến tôi bình tĩnh. Tôi vẫn thường đến văn phòng của mình vào lúc giữa khuya như vậy, chỉ là căn phòng đó cho tôi nguồn cảm hứng để viết kịch bản – công việc mà tôi thực sự mơ ước, nhưng tôi chẳng có gì ngoại trừ ngoại hình hút mắt. Tôi viết mọi lúc có thể, chỉ một mình tôi. Việc đó chỉ ngừng lại khi tôi phải đi theo đoàn làm phim tận nửa năm.
Công ty của tôi nằm trên khu phố sầm uất của NY, văn phòng cùng tòa nhà đóng cửa im lìm. Không ai bắt đầu làm việc vào lúc nửa khuya như thế này. Tôi chắc chắn chỉ mình tôi ở đây, nơi bóng tối thuộc về tôi và tôi cũng thuộc về nó. Thế nhưng tim tôi đập loạn xạ khi thấy ánh sáng tỏa ra từ phòng họp, bóng người chăm chú vào màn hình. Có người thích bóng tối hơn cả tôi.