Uncategorized

[Symm] Chapter 7: Anna

 

Chúng tôi bước xuống đường lúc Jack đang đậu xe đợi sẵn Jacob ở đó, trong bộ dạng ngái ngủ. Lúc đó tôi vẫn đang miệt mài suy nghĩ bằng cách nào có thể đưa Jacob về nhà mà tôi vẫn thuận tiện đến chỗ làm. Nhưng có vẻ Jacob là người ngạc nhiên nhất, hay thật. 

“Greta nhờ tôi đưa cậu đến hãng A.M để thảo luận kịch bản, nhân tiện cô ấy đang phát điên vì không liên lạc được với cậu.”

“Anh không nói với cô ấy là tôi ở đâu, phải không?”

“Tôi chỉ nói lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu thì cậu còn thở.” Jack cười hớn hở rồi quay sang tôi: “Chào Anna, cô có muốn tôi cho quá giang đến công ty không?” 

“Không, cảm ơn.” Tôi thấy mặt mình nóng bừng vì tức giận vô cớ. Jacob kéo khuỷu tay tôi có vẻ van nài.

“Thôi nào, em có thể đi chung với anh, không ai bắt gặp đâu.” Là Jacob nhắc nhở tôi rằng, nếu không cẩn thận thì tôi sẽ là một nạn nhân mới của bầy kền kền đang trực chờ với cái tít giật gân trên mạng: “Người phụ nữ bí mật của Jacob.” Có vẻ anh ta sợ bị bắt gặp cùng tôi.

“Không, cảm ơn, tạm biệt Jacob.” Tôi vẫn không hiểu tại sao mình nổi giận. Tôi biết mình đang khóc, chỉ là tôi không muốn cuộc đời mình dính dáng đến Jacob. Tôi đi thẳng hướng tàu điện ngầm, thoáng nhìn về phía sau, tôi thấy anh và Jack vẫn nhìn theo. May mắn cho tôi, hôm nay tôi mang đôi giày thể thao. Nhưng không hiểu sao, khi nhìn xuống chân mình, tôi nhớ nụ cười vừa mỉa mai, vừa thông cảm, vừa như thể tôi là người duy nhất trong mắt của anh. Tôi lắc đầu để gạt bỏ ý nghĩ của mình rồi tặc lưỡi tự nhủ “ai anh ta cũng đối xử vậy thôi.”

Tôi bước vào công ty thoáng giật mình khi nhìn thấy Greta đang cúi đầu cùng mọi người bình phẩm điều gì đó. Tuy nhiên, nơi họ bình phẩm chính là bàn làm việc của tôi. 

“Hi, Anna.” Greta chào tôi với nụ cười sảng khoái nhất, kèm theo là những người làm bên bộ phận truyền thông, nhìn tôi như thể tôi là một cô nhóc mới vào làm. 

“Chuyện gì xảy ra mà mọi người túm tụm lại bàn làm việc của em vậy?” Tôi thắc mắc nhìn gương mặt đầy hào hứng của Emma khi nhìn mình.

“Làm sao trên ảnh chị lại xinh như thế? Lại còn người xách đôi giày cho chị nữa.” 

“Cái gì?” Tôi bối rối nhìn mọi người xung quanh, khi Emma ve vẩy cái điện thoại trong tay. Một bức ảnh trên Instagram của một paparazzi nổi tiếng: tôi đang đứng nói chuyện với Jacob, tay anh vẫn còn xách đôi giày cho tôi. Và những hình ảnh tiếp theo là cảnh Jacob bước theo sau tôi vào phòng của tôi. Làm sao tôi có thể lơ là mọi thứ xung quanh đến độ quên mất Jacob là một thỏi nam châm hút cánh nhà báo đến vậy. Chắc tôi phải quay lại Anh sớm thôi. Tôi cười cay đắng khi nhìn những bức ảnh, nhưng cũng chẳng giải thích gì thêm với mọi người xung quanh. Tôi chỉ đơn giản vào chỗ làm việc của mình khi Greta yêu cầu mọi người quay lại công việc. Tôi không xấu hổ, chỉ là không biết cảm xúc của mình lúc này là gì, khi đời sống cá nhân bị xâm phạm một cách quá đáng như thế. 

“Anna, em vào phòng làm việc của tôi một chút.” Ôi trời, tôi muốn chửi thề ghê gớm. 

Tôi bước vào, vẫn im lặng đứng tựa vào cửa chính và thở dài khi nghe Greta trò chuyện với ai đó trên đường dây điện thoại. Và tôi ước mình không biết ai đó là ai. 

“Em ổn không?” Greta chỉ về cái ghế về phía đối diện tôi. 

“Nhìn em có gì mà không ổn đâu.” Tôi sờ tay lên má mình ra vẻ ngượng ngùng. 

“Jacob gọi điện cho chị, vì muốn liên lạc với em, nó hi vọng em ổn.” 

“Không có gì đâu.” 

“Trông em giống nàng Lọ Lem, chỉ có điều không hoàng tử nào có thể xách giày cho Lọ Lem, đặc biệt với người kiêu ngạo như Jacob.” 

“Em không muốn nhắc tới anh ta.” Tôi lầm bầm. 

“Có chuyện gì giữa hai đứa không?” Greta nhìn tôi đầy hứng thú. 

“Chị, làm ơn đi mà…” Greta là bạn cũ của Jay, cũng vì một sự tình cờ nào đó, tôi mới làm việc ở đây. Thế nhưng việc tôi gắn bó ở đây bao lâu là tùy bản thân tôi, không phải do chị – Greta từng bảo tôi thế. Có lẽ chị là lý do duy nhất khiến tôi có cơ hội va chạm trực tiếp với thế giới thực này – thế giới không thực khác trong thế giới chỉ có con chữ của tôi. Con người thật của tôi có lẽ hợp với phòng lab hơn là ống kính truyền thông. 

“Em không cần phải lo đâu, sau 4 hoặc 5 tháng nữa em mới gặp Jacob.” Greta nói mà chẳng liếc nhìn tôi một cái. Còn tôi thì chẳng nghe được từ nào ngoài tên anh ta. “Nó phải đi quay ít nhất là 4 tháng mới về.” 

“OK.” Tôi ậm ừ. 

“Tất cả những gì sáng nay em nghe từ mọi người em cứ vờ như mình không nghe thấy đi. Chuyện đó chị sẽ xử lý cho. Tất cả những việc hiện tại của em cứ chuyển tiếp cho chị, sẽ còn những dự án khác dành cho em.” Greta mỉm cười. 

“Cám ơn chị.” Giọng tôi lí nhí.

“À, tháng sau là sinh nhật của Jay, cậu ta nhờ chị hỏi em có đến dự không? Michigan vào giữa tháng sau. Nếu có thể, chị em mình có thể đến đó cùng với nhau.”

“Em đã hứa với Jay rồi, khi nào cần đặt vé máy bay chị nhắn em.” Tôi cười nhạt rồi chào Greta, tôi trở về bàn làm việc của mình. Tôi chợt nhận ra mình quên mất đi sinh nhật vào tháng tới của Jay, một người bạn của tôi ở Việt Nam. Chúng tôi gặp lại nhau vào những ngày nắng gay gắt nhất ở London, khi tôi lang thang tiệm sách cũ chỉ để đọc bông. Cậu ta xuất hiện một cách bất ngờ, giống như đã theo dấu của tôi từ lâu. Cái thân hình mảnh khảnh, gương mặt cương nghị khác hẳn cậu nhóc theo đuổi tôi năm mười bảy. Chúng tôi hẹn hò gần đến ngày thứ ba thì cậu nói lời chia tay tôi. Cái lí do cậu đưa ra khiến tôi bật cười, rằng cậu chẳng thể yêu người quá sâu sắc như tôi, càng ở gần tôi, cậu càng thấy mình nông cạn. Ngày hôm sau, cậu đi du học, và biến mất khỏi thế giới của tôi. Đến khi gặp lại, sau ngần ấy thời gian, tôi nhận ra mình không thể để mất cậu ta nữa, dù chúng tôi chỉ có thể là bạn. Cậu ta đặc biệt với tôi, là người đã nhắc tôi nhớ rằng tôi không cần tình yêu để giữ chân một người ở bên cạnh mình.  Có vẻ cậu dùng Greta, một người chị để giữ chân tôi lại đây.

[Em ổn không?] Tôi nghĩ đó là Jay nhưng lại hoàn toàn là một số lạ. Tôi đoán được ai là người nhắn tin cho tôi.

[Đừng bận tâm đến em] Tôi hoàn toàn phớt lờ những tin nhắn sau đó, tôi cần thời gian để tiêu hoá tất cả mọi thứ xung quanh. Những email công việc trà tràn tới, khiến tôi hoàn toàn quên mất những gì xảy ra, và tôi sẽ phớt lờ tất cả những thứ sắp xảy ra. Tôi trở về nhà trong sự mệt mỏi và ngủ vùi cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ lúc hai giờ sáng. Tôi thở dài nhìn lên bầu trời, không có gì ngoài màn đêm đặc sánh lại.

Share this post

Leave a Reply

Your email address will not be published.