Ems' Stories

[Us] Chapter 15: Khả

Một vài người uống rượu vì thích, còn một vài người uống chỉ vì buồn, một vài người còn lại chỉ vì chẳng có gì để nghĩ. Tôi không biết tại sao mình lại uống rượu. Tôi cứ mãi bâng khuâng điều đó, “vì rượu có ngon lành gì đâu” –  An nói bâng quơ, ngồi thừ ra đó, thẫn thờ nhìn dòng người qua lại. Tôi không quá thân với nó nhưng vẫn biết rằng, nó là một con người sâu sắc, không quá già đời nhưng nó cho tôi cái cảm giác nó nhìn thấu mọi thứ mà tôi đang giấu kín. Tôi không thích ai đó quá hiểu mình. Nhưng chợt nhận ra, chẳng phải con người ta đi một đoạn đường rất dài để tìm người nghe và hiểu những thứ nhảm nhí trong đầu mình sao? Thế nhưng tôi vẫn không quen với việc có ai đó làm bạn đồng hành, bước vào và gắn kết hai cuộc sống với nhau như cách An bước vào cuộc sống của tôi. Tôi quen với việc uống cà phê một mình, đọc sách cũng chỉ một mình. Tôi thích dành thời gian đi xe buýt hay đơn độc đi dạo một mình. Những việc đó cho tôi thời gian để đầu óc mình thảnh thơi. Nhưng khi tôi nhìn một đứa bé gái tíu tít trò chuyện với mẹ trên đường; một cô gái đang trò chuyện rôm rả với bạn trai mình; một đám bạn ríu rít trò chuyện với nhau… khiến tôi thoáng giật mình: dù tôi nghĩ tôi thích một mình, nhưng tôi không hề tận hưởng chuyện đó. Khoảng trống trong lòng cứ lớn dần theo năm tháng rằng chẳng ai cần mình và mình cũng chẳng cần ai cả. 

Lúc chiều, cha tôi gọi, chẳng vui vẻ gì cho lắm. Thật sự tôi chẳng có nhiều điều để nói với cha mình. Ông là một người đàn ông có vẻ ngoài phong trần, điển trai và có tài ăn nói. Nhưng những phẩm chất đó của ông thì chẳng liên quan đến hình tượng của một người cha. Trong mắt tôi, người đàn ông đó ít khi nào tồn tại trong cuộc sống của tôi, ngoại trừ danh nghĩa là “cha ruột” trên giấy khai sinh. Đôi lúc cuộc đời giống như một trò đùa, gương mặt tôi giống y hệt ông ta. Chẳng những thế, tôi còn được thừa hưởng những đường nét đẹp nhất. Tôi không hiểu tại sao, mỗi lần nhìn vô gương, cảm giác căm ghét bản thân lại trào lên cuống họng. Cái cảm giác đó cứ như những cơn sóng, nó cứ chảy ngấm ngầm trong người tôi. Đặc biệt khi có ai đó khen tôi xinh gái. Dù tôi có căm ghét ông ta đến đâu thì tôi chẳng thể rũ bỏ dòng máu, và những đặc tính di truyền của ông trên người tôi. Mẹ đã nói điều đó khi tôi đổi họ của mình, chẳng có giấy tờ nào chứng minh được rằng tận sâu trong thâm tâm tôi vẫn là một đứa trẻ cần tình thương của một người cha. Và người đàn ông đó sắp kết hôn, một người phụ nữ nào đó đang là mẹ đơn thân – một khái niệm rất ấn tượng với xã hội hiện giờ. Tôi không hiểu hình tượng người phụ nữ một mình nuôi con có gì hấp dẫn mà đám bạn tôi cứ khăng khăng tuyên bố chẳng cần người cha cho đứa con của mình. Nếu vậy thì thế giới này chỉ cần tạo ra hàng loạt cái cổ máy tạo ra tinh trùng để duy trì nòi giống thôi, cần gì quan tâm những đứa trẻ đó thiếu thốn những gì. Cũng có thể bản thân chúng vốn đã không hình dung mình đang thấy thiếu thứ gì trong người. Vì chúng đã bao giờ có đâu mà thấy thiếu thốn.

An rít một hơi thuốc lá dài, trong sự ngỡ ngàng của tôi. Tôi chưa bao giờ thấy gương mặt không có nụ cười của nó. An ít khi nói chuyện với người lạ, một vài người nói nó rụt rè, nhút nhát, nhưng tôi nghĩ không phải vậy, nó chỉ là không muốn thân thiện với những mối quan hệ không ý nghĩa.

“Nhìn mày thảm quá.” Tôi nhìn nó bình luận.

“Thảm tới mức độ nào?” Nó nhìn tôi. “Mọi thứ dễ thấy vậy hả mày?”

“Không, tao chỉ cảm nhận vậy thôi.” Tôi cười gượng nhìn nó. Nó dụi điếu thuốc rồi thở dài, vùi mặt trong lòng bàn tay. 

“Tao không biết, tao không biết có nên kể cho mày nghe không, mắc công mày phải khó chịu lây.”

“Tao cũng chẳng có ai kể cho nghe hết, nên mày cứ thoải mái.” Tôi ngước nhìn đôi mắt nó đỏ hoe.

“Cuộc đời tao bỗng nhiên mọi thứ nứt vỡ cùng một thời điểm. Rớt đại học, chia tay, xong rồi bạn bè phản bội, rồi theo một dây chuyền tao mất đi một vài người khác.”  Nó cười nhưng mắt nó không hề cười. Đôi mắt nó phủ bằng một màu lạnh lùng. Tôi chắc nó đang đau khổ, nhưng không ai đau khổ với vẻ ngoài như nó.

“Có thể mày đang trải qua những ngày tồi tệ nhất, theo kiểu định luật Murphy.” Tôi không biết nói vậy có xoa dịu nó phần nào không, nhưng đó là điều tốt nhất tôi có thể phản hồi rồi.

“Lúc chiều, tao nhắn tin cho một người tao gọi là thân thiết thì nhận được tin nhắn kiểu: ai cũng có cuộc sống riêng, kể cả cha mẹ, mày đừng làm phiền cuộc sống của tao bằng kiểu than thở những vấn đề chỉ bộc lộ bản chất yếu đuối của mày. Con bạn tao nó nói đúng, từng câu từng chữ…” Rồi nó khóc, kiểu khóc không thành tiếng: “nhưng kiểu có cái gì đó trong tao rất đau…”  

“Thật ra con bạn mày chưa bao giờ hiểu định nghĩa yếu đuối là như thế nào. Người yếu đuối thật sự là người dù tổn thương đến mấy cũng tỏ ra mạnh mẽ, không dám bộc lộ cảm xúc thật của mình, sợ người khác chỉ trích. Tỏ ra mình mạnh mẽ và chỉ trích sự yếu đuối của người khác cũng là một sự yếu đuối, vừa khiếm nhã lại vừa hợm hĩnh.” 

“Tao thấy mày mới mạnh mẽ.” An vừa nói vừa lau nước mắt. 

“Không, tao chỉ là một người rất cô đơn thôi, vì tao không tìm được ai để thấy yếu đuối của mình.”

“Bản chất con người là cô đơn, ngay giây phút vừa chào đời.” Nó lại đốt một điếu thuốc, nhìn nó thật kỳ lạ: “Chỉ là người ta phải luôn học cách phớt lờ đi thôi.” 

“Cha mẹ tao chia tay từ lúc tao còn nhỏ, tao không hiểu sao người ta không yêu nhau nhưng lại kết hôn rồi sinh con đẻ cái, rồi sau đó cứ mặc nhiên bỏ đi, chẳng bao giờ quay đầu nhìn lại cả. Rồi một ngày đẹp trời, lại muốn con mình có mặt trong lễ cưới của mình. Nhảm nhí!” Tôi khoanh tay trước ngực tỏ vẻ bực bội.

“Tao không nghĩ con người là giống loài đủ khôn ngoan và tỉnh táo để nhận ra đâu là tình yêu, đâu là những thứ gần bằng tình yêu.” Nó nhìn tôi cười, nó chẳng quan tâm người tôi đang nói đến là cha hay mẹ mình, nhưng tôi biết nó thật sự sẽ nhớ từng lời tôi kể. Chỉ là vẻ ngoài của nó vô tư hơn con người thật của nó thôi.

“Mày là cái đứa kỳ lạ nhất tao từng gặp.” Tôi cười toe toét.

“Tao chưa phải kỳ lạ nhất đâu, cái người cao khều ở trong lớp mình mới kỳ?” An bình luận, miệng nhấm nháp.

“Sao kỳ?” 

“Vừa tỏ ra thân thiện, rất quan tâm người khác nhưng lại thích tỏ ra lạnh lùng.” 

“Nó chỉ ra vẻ quan tâm tới mày thôi.” Tôi nhìn An cười, nhưng nó chẳng quan tâm tới những gì tôi nói. Nó đang chìm vô thế giới của chính mình. Tôi không biết thế giới của nó màu gì, nhưng tôi biết đó là một nơi rất bí mật. Ai đó bên ngoài có thể nhìn thấy chúng, cánh cửa ở đó, chìa khóa ở ngay trước mặt nhưng chẳng ai chạm được. Một cánh cửa vô hình trước mắt chúng ta, nhưng không cách nào tôi chứng thực được nó tồn tại. Tôi và An ngồi đó, nói những câu chuyện lúc tầm phào, lúc sâu lắng. Tôi vừa rất hợp với An nhưng lại rất ganh tị với những suy nghĩ của nó. Và không biết vô tình hay cố ý, tôi đã dẫn An đến nhà Khương lúc trời đã rất khuya. Dù không còn tỉnh táo lắm, nhưng tôi vẫn nhớ hình ảnh nó nằm dài trên ghế sô pha ở phòng khách. 

***************************

Tôi bị đánh thức bởi tiếng nhạc vang lên từ phòng khách. Đó không phải là thứ âm thanh chói tai, mà là tiếng ghi ta từ cái đĩa hát, cùng với hàng loạt thứ âm thanh sống động không phải phát ra từ những dàn loa thông thường. Tôi nằm đó, đưa mắt nhìn xung quanh, cơ thể tôi mệt rệu rã. Tôi không nhớ rõ lắm bằng cách nào tôi lại nằm trong phòng này. Căn phòng được sơn bằng màu xanh lơ, ánh nắng rọi thẳng về phía cửa sổ, cố gắng vượt qua tấm màn màu xanh thẫm, thứ màu xanh làm người ta dịu mắt. Đến cả ga giường cũng là màu xanh. Tôi dành vài giây để định thần lại để lục tìm trong ký ức của mình rằng tôi đang ở đâu. Tôi vội vàng vùng dậy khi nhớ ra mình mượn phòng ngủ của Khương. 

Nó ngồi đó, trong bộ dạng mệt mỏi, tay lướt trên bàn phím máy tính. Nghe tiếng mở cửa, nó quay về phía tôi:

“Mày dậy rồi hả?” Rồi nó đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Bốn giờ ba mươi phút, nhân tiện.” 

“An đâu rồi?” Tôi chạy về phía phòng khách, nhưng sô pha trống trơn. 

“Về rồi.” Nó trả lời nhưng mắt vẫn nhìn vào màn hình máy tính, bỗng nó hỏi tiếp: “Mày đói chưa, có muốn đi ăn gì không?” Tay nó chống cằm rồi liếc nhìn tôi. Bộ dạng tôi chắc có vẻ thảm lắm.

“Ờ cũng được. Mà sao nó về sớm vậy?” 

“Mày đợi tao xíu, xong tao chở mày đi.” Nó không thèm trả lời câu hỏi của tôi. An nói đúng, cái vẻ ngoài lạnh lùng của nó trái ngược với từng lời nói lẫn hành động của nó.

Tôi im lặng ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nhìn vào màn hình máy tính của nó. Nó không phản ứng trước hành động trong có vẻ hơi bất lịch sự của tôi. Nó lên tiếng: 

“Chỉ là điền đơn của đại sứ quán thôi, không có gì đâu.” 

Câu nói của nó khiến tôi quay mặt đi để giấu đi vẻ bối rối của mình. Tôi ậm ừ cho qua chuyện. Tôi nhìn chăm chú về phía trước. Cái bàn bếp trông có vẻ sạch sẽ gọn gàng đến kỳ lạ. Tôi đoán chắc hai anh em nó chưa ai đụng tay đến bao giờ. Mọi thứ trong căn nhà được sắp xếp hài hòa và trật tự đến nỗi khiến tôi khó chịu. Nhớ lại khung cảnh căn nhà mình, tôi lại thấy xấu hổ nhiều hơn. 

“Nhà này một tay em tao dọn đó, mỗi lần nó không ngủ được thì lại hì hục dọn dẹp cả đêm.” Nó vừa nói vừa cười, bỗng nó quay lại nhìn tôi: “Hai đứa có chuyện gì mà uống say quá vậy?” 

“Cha tao chuẩn bị kết hôn với người khác, bạn trai của con An thì yêu người khác.” 

“Ồ…” Nó giả vờ bất ngờ: “Xem ra hai đứa cũng có điểm chung rồi.” Nó nhìn mặt tôi rồi thở dài: “Mày có ổn không?” 

“Có gì mà không ổn, người cưới đâu phải là tao.” Tôi nói bâng quơ, rồi nhìn về góc phòng, nơi âm thanh được phát ra từ cái máy nghe nhạc bằng đĩa than. Lần đầu tiên tôi thấy cái máy nào đó cũ kỹ nhưng đẹp đến lạ thường. Cái loa trông như một bông hoa loa kèn bằng đồng, phía dưới là chiếc đĩa đang xoay vòng chậm rãi, và phát ra cả thứ ánh sáng phản chiếu từ đèn trần. Mọi thứ ở đây hài hòa đến nghẹt thở, làm cho tôi có cảm giác mình là tạo vật dư thừa ở khung cảnh này. Tôi không nghĩ cách bày trí căn nhà lại hấp dẫn người khác đến vậy. Sự tò mò về ngôi nhà này khiến tôi đặt câu hỏi về người chủ nhà. Nó nhìn về phía góc phòng đó rồi nhìn tôi.

“Mày bận tâm đến ông bà già tao làm gì, họ ít khi nào lên đây lắm.” Nó nhoẻn miệng cười để lộ cái răng khểnh. Tất nhiên, cái răng khểnh đó không phải điểm nhấn, thứ làm tim tôi đập lệch đi vài giây chính là nụ cười của nó. Tôi không nghĩ là tôi thích nó rồi… 

“Tao xong việc rồi, đi thôi.” Nó vừa gập máy vừa nói, im lặng lấy chùm chìa khóa trên kệ rồi thong thả bước về phía cửa.

“Mày không tắt nhạc à?” Tôi tò mò hỏi.

“Không cần, nó đang ngủ.” Nó nói rồi mở cửa đợi tôi, với nụ cười mỉm. Lần đầu tiên trong đời, tôi không muốn một mình nữa. Tôi chỉ muốn có ai đó mỉm cười, mở cửa và đứng đợi tôi như thế…

Leave a Reply

Your email address will not be published.