Ems' Stories

[Symm] Chapter 5: Anna

Trước khi mời anh ta vào nhà, tôi hoàn toàn quên mất mình phải hình dung được rằng căn phòng khách của Jacob rộng gấp mấy chục lần căn phòng tôi đang sống. Cảm giác đứng giữa căn phòng nhìn xuống Central Park khiến tôi quên mất căn phòng mình đang sống nhỏ bé đến mức nào. Tôi sống trong căn hộ chỉ chừng 20m2, nơi phòng làm việc cũng là bàn ăn, nơi mà bếp nấu ăn cũng không cách xa mấy bước chân. Điều  nhất tôi thích khi ở đây chính là căn gác nhỏ chứa đầy sách, và một góc nhỏ chỉ vừa vặn cho tôi mà thôi. Tất nhiên, tôi không có ý định để người khác bước vào căn hộ này, nó giống như mời người khác bước vào thế giới riêng của mình vậy.

Tôi mở cửa bước vào, trước khi mở đèn, tôi hỏi Jacob, như cái cách tôi che giấu sự ngượng ngùng của mình: 

“Anh có bao giờ ở trong căn phòng nhỏ hơn 20m2 chưa?” Jacob chỉ nhìn tôi và không nói gì thêm, thật khó đọc những cử động trên nét mặt của anh ta. Tất nhiên, anh ta là diễn viên mà. 

“Em không cần quan tâm đến những điều đó.” Anh ta nheo mắt nhìn tôi. Chữ “em” bật ra khỏi miệng anh ta khiến tôi bối rối. Từ giây phút chúng tôi gặp nhau, anh ta không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh lùng, chỉ là anh ta giữ khoảng cách với tôi hết mức có thể. Cách Jacob gọi tôi khiến gò má tôi nóng bừng. Nhưng việc anh ta đứng giữa căn hộ này như thể tôi đang đứng trong bối cảnh của phim hoạt hình vậy. Jacob như một người khổng lồ bước vào căn nhà của người tí hon. Mọi thứ ở đây điều nhỏ bé khi có anh ta ở bên, kể cả chủ nhân của nó. 

“Anh cao bao nhiêu thế?” Tôi nhìn Jacob.

“Anh ngồi ở đây được không?” Anh ta chỉ xuống cái ghế duy nhất trong phòng, vừa lúc đó anh ta cởi áo khoác bên ngoài và để trên bàn, và bắt đầu nhìn xung quanh. Anh ta chỉ dừng lại khi chạm đến khuôn mặt tôi: “Anh hỏi em chuyện này được không?” 

“Chuyện gì?” Tôi vừa treo áo khoác của anh và của tôi lên vừa trả lời. 

“Greta trả lương em thấp lắm hả? Sao em không tìm một nơi thoải mái hơn để ở?” Jacob nói giọng bình tĩnh như thể sợ tôi nhận thấy sự phán xét trong giọng anh. 

“Không, Greta trả em nhiều lắm, mỗi tháng em dư tận 2500. Nếu anh muốn hỏi tại sao em chọn nơi này, vì em không thích không gian quá rộng. Với lại chỉ một mình em, em nghĩ nơi đây là đủ rồi.” Tôi vừa nói vừa tìm mọi ngóc ngách trong tủ lạnh, nhưng không còn gì ngoài vài cái trứng và mấy gói mỳ tôi mang từ Việt Nam sang.

“Em quên đi mua đồ rồi, nhà chỉ còn mì và trứng. Anh ăn được không?” Tôi đưa gói mì trước mặt Jacob. 

“Anh không nghĩ em nghèo vậy.” Jacob nhìn tôi cười phá lên. Má tôi nóng hổi khi nghe anh ta nói thế, không biết mặt tôi có đỏ bừng lên vì ngại không nữa.

“Anh xin lỗi.” Anh ta nhìn tôi cười mỉ: “Miễn là em có gì để uống.” Tôi cười khi mở tủ lạnh và giới thiệu hàng loạt các loại nước giải khát: nước ngọt, nước tăng lực, rượu soju của Hàn, và vài miếng trái cây – biết làm sao được, trái cây nhiệt đới ở đây đắt lắm. 

“Anh có thể đợi em, em cần phải tắm, em đã không về nhà một ngày rồi.” Tôi ngượng ngùng hỏi Jacob. Ngón tay đang lướt trên màn hình điện thoại, Jacob nheo mắt nhìn tôi đầy khó hiểu. 

“Anh chưa ăn bữa tối của mình nên anh không về nổi đâu.” Bỗng anh ta bật cười: “Anh không có thói quen ra về khi người khác đang tắm.” Anh chỉ tay lên gác khi thấy kệ sách của tôi: “Anh có thể lên đó xem vài quyển sách không?”

“Cứ tự nhiên.” Tôi ấp úng.

Từ lúc nào, tất cả những gì anh ta nói ra khiến tôi đỏ mặt như thế. Gương mặt như thế, cùng ngoại hình như thế, tôi ắt hẳn không phải là cô gái đầu tiên thấy mình không đứng vững trước những lời tán tỉnh của anh ta. Quan trọng hơn hết, tôi chưa bao giờ thử cảm giác của tình một đêm bao giờ, anh ta cũng không phải một lựa chọn tồi.

***************************************

Chúng tôi ngồi bệt xuống sàn nhà để ăn mì. Và cô gái có thiên bẩm nấu nướng như thế đã bỏ tất cả những gì có thể vào hai phần mì, làm hai tô mì trông có vẻ đầy ắp. Và tôi quên mất người cùng ăn tối của tôi tối nay là một người Mỹ – một trăm phần trăm. 

“Anh không thể ăn được.” Jacob tuyên bố khi tôi cho anh hai lựa chọn, một là đôi đũa, hai là cái nĩa. “Em có thể đút anh ăn không?” Đó là lời nói của người đàn ông ba mươi lăm tuổi và tôi mới gặp vào hai giờ khuya ngày hôm qua, tôi thậm chí chưa biết anh ta được hai mươi bốn tiếng. 

“Làm theo em nè.” Tôi cầm đôi đũa lên tay, và khéo léo đưa đũa mì lên miệng ăn ngon lành. Jacob vừa nhìn tôi vừa thán phục, nhưng không thể ngừng cười. “Dễ mà!” Tôi nhăn mũi nhìn anh. Đôi mắt xanh đó nhìn tôi như thể tôi là một đứa trẻ.

“Nếu anh biết là anh phải ăn bằng cái này…” Anh ta đưa đôi đũa trước mặt tôi: “…anh sẽ không lên đây với em đâu. Jack cứu tôi!” 

“Anh làm như vậy nè.” Tôi cầm lấy tay anh, và chỉ anh cầm đũa, từng bước một. Thế nhưng mọi thứ vẫn như cũ. Tôi đành bất lực để anh cầm nĩa, cuộn tròn từng sợi mì rồi đưa lên miệng. 

“Anh tưởng mình sẽ được ăn Spaghetti.” 

“Nó ngon hơn Spaghetti nhiều, với lại em không biết làm món mì đó.”

“Ngày nào đó anh sẽ nấu em ăn.” Jacob nhìn tôi khẳng định. Nhìn anh ngồi trong tư  thế bó gối khiến tôi không thể nhịn cười.

“Sao anh không nghĩ đến chuyện học sử dụng đũa đi?” Tôi đưa đôi đũa lên trước mặt anh, một cách đắc thắng. 

“Nếu anh cầm đũa được thành thạo như vậy, chắc anh yêu em chết mất!” Jacob cười nhìn mặt tôi. Tôi không nghĩ gì nhiều, tôi cũng chẳng quan tâm đến việc yêu đương gì lúc này. Tình đầu trôi theo cô gái nào đó, chỉ là không hướng về tôi. Khi yêu tôi cũng ngu ngơ như bao người khác, chẳng có gì để cho họ ngoài sự nhiệt tình của bản thân, nên cuối cùng tôi chọn cô đơn. Ít ra nó sẽ không bỏ tôi ra đi như những người kia. 

“Nói em nghe, anh có từng yêu ai đó không?” Tôi đưa ly rượu lên miệng nhìn người đối diện đang tập trung ăn uống như thể sắp đánh giặc đến nơi. Tôi vẫn cười khúc khích. 

“Một hoặc hai lần gì đó” 

“S có là một trong số đó không?” 

“Em biết không, khi anh nghe lời em về nhà, việc đầu tiên anh làm là anh kéo ngăn kéo của mình xem có thật sự có cái khăn choàng trong video không.” Anh nốc một ngụm rượu rồi nhìn tôi: “Em bỏ gì vào đây mà ngọt quá vậy, anh nhớ là rượu này đâu có ngọt lịm vậy đâu?” Jacob vừa nói vừa tựa lưng vào góc tường bên cạnh tôi. 

“Em bỏ cái này vô nè.” Tôi lắc lon nước tăng lực trước mặt Jacob, gương mặt anh đang ửng đỏ lên, anh nhìn tôi ngáp dài. “Rốt cuộc anh có tìm thấy cái khăn choàng đó không?” 

“Anh đâu biết. Stylist của anh mỗi năm sẽ thay đổi tủ đồ cho anh một lần, anh chẳng buồn quan tâm tới.” Jacob bắt đầu ngáp dài. “Anh phải nói là món mì này ngon tuyệt, nhưng mà nó cay quá!”

“Anh phải về đi. Anh đừng có ngủ.” Tôi la lên khi thấy anh ta tựa đầu vào vai của tôi. Tôi không phải kiểu người quá kín đáo, nhưng cũng không phải là kiểu người dễ dãi, tôi biết Jacob sẽ không chạm vào người tôi, trừ phi tôi cho phép, chỉ là tôi rất thích cái cảm giác nói chuyện với anh. Cảm giác tôi không chỉ một mình, có người đơn độc giống tôi. 

“Jack về nhà rồi.” Anh ngước mặt nhìn tôi: “Anh không muốn bị cướp.” Tôi quên mất là tôi sống ở khu phố khá phức tạp, đủ màu da, mọi chủng tộc. Bình thường, nếu tôi không thể về đúng giờ, tôi sẽ chọn ở lại công ty làm việc cả đêm. Greta cũng hay mỉa mai rằng, tôi nên dọn vào văn phòng làm việc sống thì tốt hơn.

“Nếu anh muốn ở lại đây, thì anh phải trèo lên đó ngay.” Tôi chỉ lên gác, nơi cái giường êm ái của tôi ở đó.

“Tại sao?” Gương mặt anh bỗng nhiên đỏ ửng lên.

“Nếu anh say mèm, em không thể lôi một người nặng cả trăm kí lên đó đâu!” Tôi bất lực. 

“Anh không nặng cả trăm kí đâu!”Anh vừa nói vừa cằn nhằn và leo lên cầu thang. Chợt anh quay lại nhìn tôi: “Em ngủ ở đâu?” 

“Đừng lo cho em, em không ngủ được trên sàn nhà đâu. Anh mệt thì nghỉ ngơi trước đi.” Tôi bắt đầu dọn dẹp bãi chiến trường của hai đứa, rồi lau dọn nhà cửa. Dù sao tôi cũng hay vắng nhà, tôi không thể để mọi thứ bám bụi được. Tôi check email công việc, lẫn email từ trường Đại học. Chẳng có gì mới. Tôi lặng lẽ lên gác. Jacob đã ngủ tự bao giờ. Hơi thở của anh đều đều và tĩnh lặng. Gương mặt gần như úp xuống gối. Tôi kéo thêm tấm nệm và nằm lách vào kế bên kệ sách. Mùi sách đưa tôi thiếp đi, tiếng thở của người bên cạnh khiến tôi thấy bình yên hơn.

Leave a Reply

Your email address will not be published.