Ems' Stories

[Symm] Chapter 3: Anna

“Jacob đâu rồi?” Greta, Giám đốc điều hành của công ty phát hoảng khi vừa bước vào cửa. Và đó không phải là phong thái thường ngày của cô. Trong lúc cô đang hỏi về Jacob thì tôi thấy mình đang bối rối kinh khủng vì những tin nhắn cứ gửi đến dồn dập vào trang cá nhân, instagram của Jacob. Chỉ vì một bài hát chết tiệt nào đó. Cô gái ngồi bên cạnh tôi, Emma nhìn tôi đầy vẻ háo hức:

“Nghe nói tối qua chị đã gặp Boss?” 

“Boss của em ở bên kia kìa.” Tôi chỉ về phía Greta đang nghe điện thoại.

“Không, boss kia, ý em là em họ của boss này mà?”

“Cái gì? Em họ.” Tôi thảng thốt nhìn sang Emma.

“Thật mà, hình như anh đẹp trai đó chưa bao giờ xuất hiện ở đây lần nào hết.” Emma vừa vuốt tóc vừa mơ mộng. Giờ tôi mới hiểu tại sao hơn hai tháng làm việc ở đây, tôi chưa bao giờ gặp mặt người đó. Thật ra tôi cũng không hiểu tại sao tôi không nhận ra anh ta, nhưng với bộ dạng tối qua thì không trách tôi được. Nhìn Jacob giống như một cậu nhóc học đại học với cặp kính dày cộm hơn là một tài tử ở tuổi ba mươi lăm. 

“Không có đẹp trai như em tưởng đâu.” Tôi khẳng định. Ngay lúc đó, tiếng hét của Greta vang lên làm cả văn phòng hướng mắt về phía tôi như thể tôi là ngôi sao ở đây vậy. 

“Anna, vào văn phòng tôi, ngay bây giờ.” 

“Có chuyện gì vậy?” Tôi bước vào khi thấy đôi mắt cô đang đỏ hoe, cô đang cố kiềm nén tiếng khóc. 

“Tôi gọi nhưng nó không bắt máy, Jacob đó.” Greta nói như đang mếu máo. “Cô là người cuối cùng nhìn thấy nó đúng không?” 

“Đúng rồi, Jacob về nhà lúc bốn giờ ba mươi sáng, tôi biết chắc là sáng nay mấy tay săn ảnh sẽ vây kín tòa nhà này mà.” Tôi giải thích. Chỉ vì cái video chết tiệt đó. 

“Nhưng tôi gọi nó không được. Cô biết không, lúc H mất, tôi cũng không thể gọi điện cho cậu ta suốt buổi sáng. Tôi không biết là có chuyện gì xảy ra với nó không nữa.” 

“Cô đã thử gọi bảo vệ tòa nhà của Jacob chưa?” Tôi hỏi, nhưng thực tế là tôi đang tìm cách phân tán sự chú ý của Greta vào những điều khác, có thể hữu ích ngay lúc này. Cô lắc đầu và bắt đầu tìm kiếm gì đó trong danh bạ của mình. 

“Nhà Jacob ở đâu? Chúng ta có thể tới đó không?” Tôi gặng hỏi. 

“Nhưng cô phải đến đó với tôi.” Greta nài nỉ tôi, hiếm khi nào tôi thấy cô ở tâm trạng như thế này. 

“Chắc đêm qua anh ta thức khuya nên giờ có thể ngủ chưa dậy thôi mà.” Tôi vừa đi vừa an ủi cô, vì ngoại trừ an ủi ra tôi chẳng biết mình có thể làm gì khác cho cô. Tôi biết cô mang một nỗi sợ mất đi người thân, nỗi sợ mà ai trong chúng ta ai cũng có.

****************************************

Thang máy bấm lên tầng trên cùng của tòa nhà. Cả khu nhà vắng lặng không một bóng người, tất nhiên rồi, khu căn hộ nào cũng thế thôi. Ở Việt Nam cũng vậy. Đặc biệt những căn penthouse thường chỉ có một hai căn hộ là cùng. Và nhà của người có cặp kính dày tối qua là một trong hai căn này.

“Rốt cuộc là anh ta có nhiều tiền lắm hả?” Tôi không ngăn được tò mò nên đã hỏi Greta lúc cô ấy đang đập cửa. Tôi chỉ biết cười trừ với cô. Thật lòng nếu không vì mối quan hệ bên ngoài của tôi và Greta thì tôi không chắc mình sẽ có mặt ở đây. Dù sao tôi cũng không ưa Jacob mấy. 

Sau tiếng chuông thứ n thì bắt đầu nghe tiếng bước chân hướng về phía cửa. Anh ta đứng đó với mái tóc ướt sũng nước, đôi mắt màu xanh dương lấp ló phía sau cặp kính. Tôi không nói được lời nào khi Greta nhảy chồm lên và ôm lấy Jacob, người lúc này vẫn đang nhìn tôi đầy thắc mắc. 

“Ơn Chúa, sao cậu không nghe điện thoại?” Greta nói trong nước mắt. 

“Tối qua em thức tới gần sáng mà, nên giờ phải ngủ bù. Mà có chuyện gì vậy?” Jacob nhìn về phía tôi, lúc này đang loay hoay với đôi giày cao gót một cách khó hiểu. 

“Greta hơi lo lắng khi không gọi được cho anh.” Tôi vừa bước vào vừa thở dài, vừa thấy thoải mái vì vừa được giải phóng khỏi đôi giày chết dẫm. Thật ngu xuẩn khi phải cuốc bộ qua mấy tòa nhà với đôi giày bảy phân. Trong khi đó, thợ săn ảnh đầy đường, như thể ở đây sắp có diễu hành vậy.

“Khoan đã, không lẽ chị nghĩ là em tự tử chỉ vì một cái video mười phút hả?” 

“Ai mà biết được?” Tôi lên tiếng trong lúc đi vòng quanh phòng khách căn hộ của anh ta, nơi này chắc gấp năm, sáu lần diện tích căn hộ tôi đang sống. Câu nói của tôi khiến hai người họ ngoái nhìn tôi đầy sửng sốt. Tôi đã nói gì sai đâu.

“Sao cô không mang giày vào nhà?” Jacob nhìn tôi đầy thắc mắc. 

“Cứ để cô ấy tự nhiên đi, em biết người Á không có thói quen mang giày vào nhà mà.” Greta nhìn tôi mỉm cười rồi thì thầm vào tai Jacob, khiến cậu ta nhìn tôi với gương mặt nhăn nhó kỳ lạ. Tôi lang thang khắp phòng khách của anh ta. Phòng khách thôi đã rộng gấp mấy chục lần căn hộ tôi đang thuê. Tôi thấy mình giống như một đứa trẻ đang đi lạc vào một tòa lâu đài, mà ở đó có một vị vua già đang chết rũ vì không có người bầu bạn. Rõ ràng tư bản có khác và sắc đẹp của anh ta cũng kiếm được nhiều tiền đó, chả bù với cái việc bán chất xám của tôi, chắc bằng vài bữa ăn của anh ta thôi. Nghĩ tới đây thôi, tôi bỗng ghen tỵ  với anh ta kinh khủng. 

“Hai người có muốn ăn sáng rồi ngồi xuống bàn việc không? Hay mình có thể kiếm một quán cà phê nào đó?” Jacob hỏi Greta rồi quay sang nhìn tôi.

“Bước xuống sảnh đi, người ta chắc chắn sẽ nuốt sống anh. Nguyên một bầy kền kền đang đói khát ở dưới kia kìa.” Tôi bình luận khi đang lướt tay trên những quyển sách được sắp xếp trên kệ. Chúng được sắp xếp theo màu sắc. Cũng đúng thôi, anh ta đâu có vẻ gì là mọt sách đâu. 

“Anna, thôi cái việc so sánh truyền thông là bầy kền kền đi, em cũng đang làm trong công ty truyền thông đó.” Greta nhắc nhở tôi với vẻ mặt không chút khó chịu, trong khi Jacob nhíu mày nhìn tôi một cách tò mò. 

“Nhân tiện, tôi không phải là người trang trí cái kệ sách đó, cô đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế.” Anh ta thở hắt ra một cách bất lực. 

“Đừng bận tâm làm gì.” Tôi mím môi nhìn anh ta rồi quay đi. Tôi đứng nhìn xuống cửa kính từ phòng khách của anh ta. Trời, nó thật sự nhìn xuống Công viên trung tâm (Central Park) đó. Tiền từ sắc đẹp của anh ta dễ kiếm vậy sao? Vậy mà anh ta chỉ sống một mình ở đây thôi, đúng là ông vua già đơn độc. Ở tuổi của anh ta, quê tôi, đàn ông nào cũng có một vợ hai con rồi, nhìn anh ta có vẻ cô đơn. Nhưng nếu cô đơn trên một đống tiền như anh ta, tôi cũng chẳng thích có gia đình. Có lẽ tôi nên đi phẫu thuật thẩm mỹ để đổi nghề. 

Cơn buồn ngủ ập đến khi tôi ngồi xuống cái ghế sofa dài trong phòng khách, tôi chỉ nghe loáng thoáng Greta đang nói chuyện gì đó liên quan đến chuyện tình yêu, hay người yêu cũ của anh ta… rất nhiều thứ ập vào tai tôi như thể bài hát ru tôi vào giấc ngủ. Cộng thêm quang cảnh và vị vua già điển trai khiến tôi khá dễ chịu. Tôi đã không ngủ cả ngày hôm qua rồi, đó là điều cuối cùng tôi nhớ trước khi thiếp đi.

Share this post

Leave a Reply

Your email address will not be published.