Ems' Stories

[Symm] Chapter 4: Jacob

Trước khi Greta rời đi, cô dặn tôi đừng đánh thức Anna cho đến khi cô tỉnh giấc. Tôi hỏi cô tại sao, cô chỉ mỉm cười một cách dịu dàng rằng: “Cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ, từ bốn giờ sáng cô ấy đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Tôi nghĩ cậu không hẹp hòi với phụ nữ đâu.” 

“Tại sao chị lại thuê cô ấy làm việc? Cái công việc của cô ấy đâu thật sự cần thiết cho công ty mình.” 

“Anna rất thông minh, càng nói chuyện với cô ấy thì em sẽ càng thấy thú vị. Tuy nhiên, khi gặp em, tất cả sự thông minh, khéo léo của Anna lại nâng lên một tầm cao mới. Và chị thích cách em nói chuyện với Anna.” Greta nhìn Anna nở nụ cười đầy ngụ ý, nhưng tôi không hiểu. 

“Ý chị là gì?” 

“Em cần một ai đó chăm sóc mình, nếu không em sẽ chết rũ trong căn nhà này.” Nói xong Greta đóng sầm cửa, và không gợi ý thêm tôi phải làm gì với vị khách không mời đang nằm dài trên sofa của mình. Cô độc chiếm hẳn chỗ ngồi yêu thích của tôi.

***********************************

Tôi không thích người lạ ở trong nhà mình. Ngoại trừ gia đình và Greta, H, Anna cơ bản là người lạ với tôi. Nhìn cách cô ngủ, tôi không nghĩ cô ta còn sống. Cái cách cô ta ngủ như thể cô biến mất khỏi thế giới này vậy. Tôi đã bỏ vào phòng ngủ để đọc sách sau khi tôi thấy mình ngồi nhìn chăm chú từng cử động của cô lúc ngủ. Mái tóc đen rũ xuống gương mặt, đôi môi mỏng mấp máy điều gì đó tôi chẳng biết, cô khá nhỏ người. Tôi biết những phụ nữ Châu Á thường có vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng không ai có cách nói chuyện như đâm thẳng vào mặt người khác như cô. Tôi không biết miêu tả như thế nào, nhưng hình ảnh cô loay hoay với đôi giày cao gót của mình làm tôi phì cười. Mọi thứ từ gương mặt đến vóc dáng của cô đều có vẻ rất trẻ con, chỉ khi cô mở miệng nói chuyện, tôi mới nhận ra cô là người phụ nữ trưởng thành. Tôi không biết cô bao nhiêu tuổi, không biết quốc tịch của cô là gì, tôi chỉ biết cô là cô gái không cố gắng giả vờ mình là người tốt, cô chỉ đang cố gắng làm tốt công việc của mình. Tôi lấy chăn ra đắp lên người cô. Dù sao tôi cũng là một quý ông mà, hay ít ra tôi đang cố gắng thể hiện cho thế giới thấy. Khi đến gần, có một ý tưởng thôi thúc, tôi muốn ôm lấy cô. Tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa. Sáu tháng rồi, tôi chưa gần gũi một ai đó. Việc dính vào một phụ nữ trẻ sẽ khiến tôi khổ sở – đó là bài học tôi học được, một bộ phim ca nhạc chưa phải là thứ tồi tệ nhất. 

Đồng hồ trên tường vẫn kiên nhẫn lê từng giây, đã chín giờ tối nhưng cô gái kia không có ý định tỉnh dậy. Làm sao một người có thể ngủ mà không cần ăn uống gì hết, cô ấy có chắc mình đang sống không vậy? Tôi bước đến bên cạnh cô, tôi không muốn chạm vào người cô, nhưng không còn cách nào khác, tôi lay mạnh vai của cô. Anna từ từ mở mắt, rồi nhìn xung quanh. Đôi mắt của cô chạm vào tôi có đôi chút hoảng hốt: 

“Tôi đang ở đâu vậy? Sao anh ở đây? Greta đâu rồi?” 

“Cô đang ở nhà tôi. Sếp của cô về rồi.” 

“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?” Tay cô bám lấy tay tôi, cố tìm câu trả lời từ phía tôi, hay tìm điều gì khác, tôi bối rối khi cô chạm tay tôi. 

“Giờ là chín giờ tối, tôi nghĩ cô đã ngủ gần 10 tiếng rồi.” 

“Trời, tôi phải về nhà rồi. Cảm ơn anh nha. Giờ này tôi phải đi tàu metro về, hi vọng tôi về tới nhà.” Anna than thở. 

“Hay tôi đưa cô về?” Tôi đề nghị, tôi lại không biết mình đang nghĩ gì. 

“Anh không có thẻ tàu metro đâu.” Anna lắc đầu, mái tóc che nửa gương mặt che cả gương mặt trẻ con của cô. 

“Tôi không cần thẻ đó, chuẩn bị với đôi giày của cô đi là vừa.” Tôi nhìn ra cửa hớn hở, chỉ là tôi muốn xem một điều gì đó buồn cười. Tôi bước vào phòng, gọi điện cho tài xế của mình, Jack, anh ta bảo sẽ xuất hiện trong vòng năm phút nữa. Anna nói đúng, tôi không có thẻ tàu metro thật, hay nói cách khác, Greta đã tịch thu nó khi thấy tôi đi lang thang bằng tàu metro từ nơi này sang nơi khác khi H qua đời. 

Tôi không nhịn được cười khi nhìn Anna đang vật vã với đôi giày cao gót. Sau khi đôi giày đã sẵn sàng dưới chân, gương mặt cô nhăn nhó ra vẻ đau đớn. 

“Sao vậy?”

“Lúc sáng qua nhà anh, đôi giày này đã lấy của tôi hai miếng da sau gót chân. Chỉ là tôi rát quá.” Anna lại than thở, cô không thể giả vờ là cô gái quý phái một phút nào. Tôi tiến đến hộp thuốc cá nhân lấy hai băng cá nhân rồi tiến đến phía cô gái đang cố gắng đôi giày cao gót. Không có cảnh tượng nào buồn cười như thế. Tôi cúi xuống chân cô.

“Tôi nghĩ cô đừng mang giày cao gót nữa, chúng không hợp với cô đâu.” Rồi tôi từ từ băng lại vết thương cho cô. 

“Vậy tôi đi về bằng gì?” 

“Chân không thôi.” Tôi đứng dậy nhặt luôn đôi giày của cô, một tay kéo cửa đợi cô bước ra. Anna nhìn tôi mỉm cười ra vẻ cảm ơn. “Không cần khách sáo.” Tôi nhanh miệng nói.

“Anh không sợ bọn kền kền à?” Anna vừa đi vừa nói, dáng vẻ thoải mái hơn hẳn. 

“Tôi là con người, còn sống, chúng chỉ thích xác chết thôi.” Tôi nhìn xuống Anna rồi hỏi tiếp: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?” 

“Hai lăm.” 

“Cô từ đâu tới?” Tôi hỏi khi thang máy vừa mở cửa. 

“Việt Nam.” Mắt cô lấp lánh.

“Vietnam War.” 

“Classic American. Im đi ông chú.” Tôi bật cười khi nghe cách cô trả lời. Giờ tôi trở thành chú của một ai đó.

*************************************

Jack chạy loanh quanh nửa giờ đồng hồ mới đến được địa chỉ của nơi Anna sống. Jack đổ xe trước cửa khu căn hộ, nơi mà Anna bảo toàn người Á. Khu này có vẻ yên tĩnh hơn nơi tôi ở nhiều. 

“Cô sống một mình hay với ai?” Tôi ngập ngừng hỏi. 

“Thật, đây là cách anh tán tỉnh một ai đó hả?” Anna bật cười khanh khách, điệu cười của cô kỳ cục đến nỗi Jack phải liếc nhìn về phía sau, có vẻ anh ta định hỏi: “Gu của anh là cô gái này à?” 

“Tôi không hiểu ý cô.” Tôi nghiêm mặt nhìn vào mắt Anna, cô vẫn tiếp tục cười. Và tôi đang trở thành một thằng hề.

“Anh đang định hỏi tôi có bạn trai chưa phải không?” 

“Không, nghe cách ăn nói duyên dáng của cô là tôi biết cô còn độc thân rồi.” Tôi không biết Greta nghĩ gì khi có ý định giới thiệu tôi và Anna. Sự thật rất hiển nhiên là tôi không chịu đựng nỗi con gái có tính khí như cô. 

“Cảm ơn vì đã nhắc nhở.” ‘Một phút trước cô đang cười khanh khách, một phút sau mặt cô đanh lại như thể cô đang căm thù tôi. “Nhân tiện, cám ơn anh Jaco.” Anna nhìn sang Jack: “Tạm biệt, Jack. Hẹn gặp lại anh.”

Anna bước ra ngoài, không ngoái nhìn tôi dù chỉ một lần. Tôi im lặng nhìn theo bóng cô đang đổ dài trên những bậc thang đầy mệt mỏi. Tôi chợt nhớ ra đôi giày của cô đang ở dưới chân tôi. Tôi lập tức bước ra khỏi xe, không quên gọi với lại: “Chờ tôi, Jack.” 

“Anna.” Tôi gọi với lên khi cô bước lên đến tầng hai, cô đảo mắt nhìn xuống tôi mệt mỏi. Tôi cũng mệt mà. Nhưng tôi vẫn chạy theo sau cô. 

“Giày của cô đây.”

“À, tôi quên mất.” Anna mỉm cười nhẹ nhàng, chỉ là chưa có nụ cười của cô gái nào khiến tôi nhẹ nhõm như thế. Anna hỏi tiếp: “Anh đã ăn tối chưa? Hay tôi mời anh một bữa?” 

“Cô sống một mình à?” 

“Như anh nói, tôi làm sao có bạn trai được. Nếu anh không chê đồ ăn Việt Nam.”

Tôi chưa bao giờ tin “tình yêu từ cái nhìn đầu tiên”, và Anna chắc chắn không phải là kiểu phụ nữ tôi thích. Nhưng tôi không biết mình đang làm gì lúc này, nhất là khi tôi nhắn tin bảo Jack về nhà trước.

Share this post

Leave a Reply

Your email address will not be published.