Ems' Stories

[Symm] Chapter 1: Anna

“Hey!” 

Giọng nói vang lên từ phía cửa phòng khiến tôi giật thót mình hét lên “WTF!” Tiếng của người đàn ông đối diện khiến tôi dùng hết sức mạnh của mình ném mạnh ly sứ về phía đối diện. Đây chính là thói quen của tôi khi thấy bản thân đang nguy hiểm. 

Người đàn ông đối diện đưa khuỷu tay đỡ lấy cái ly, khi nó chạm xuống sàn nhà rồi vỡ thành trăm mảnh. Tôi thấy nét mặt của anh ta hằn vẻ đau đớn. Tốt anh ta sẽ không dám tiến gần.

“OUCH, cô làm gì trong văn phòng của tôi?” Anh ta hét lên, đôi mắt long lên đầy giận dữ.      

“Anh làm gì trong văn phòng của tôi?” Tôi hét lớn hơn khi nghe anh ta hỏi thế, rồi vội vàng gập cái laptop lại rồi trở vào tư thế sẵn sàng chiến đấu. Nhưng trong một giây phút kịp bình tâm, tôi chợt nhận ra anh ta hẳn cao hơn 1m8, tôi đứng ngang ngực áo của anh ta là cùng. Tôi đang suy nghĩ đến việc bỏ đôi giày cao gót để tẩu thoát khỏi đây – lời khuyên lúc nào cũng phải mang giày cao gót khi đi làm hẳn là lời khuyên ngu hết chỗ nói của con bạn thân – người đang say giấc cách đây nửa vòng trái đất  – phòng trường hợp anh ta giở trò đồi bại. Hơn nữa tôi còn bỏ túi xách và tất cả tài liệu trên bàn làm việc, việc xông khỏi tòa nhà lúc này nguy hiểm hơn cả việc đối diện với người đối diện  lúc này. Cái thẻ metro vẫn còn nằm trong túi xách ở trên bàn kia mà. 

“Khoan đã, cô muốn làm gì, đây rõ ràng là công ty của tôi. Tôi chưa từng thấy mặt cô.” 

“Tôi là nhân viên ở đây.” Tôi với tay đưa tấm thẻ nhân viên của mình lên. Nhưng anh ta chồm tới, mắt nheo lại để nhìn cho rõ. “Còn anh là ai, tôi cũng chưa từng biết mặt anh.” Tôi hướng cái nhìn kiên định về phía anh ta.  

“Đây là công ty của tôi.” Mắt anh ta nhìn tôi nghi ngờ.

“Đây cũng là công ty của tôi.” Tôi khẳng định, không chút lưỡng lự. 

“Cô có phân biệt được đâu là ‘sở hữu’ với ‘làm việc cho’ không?” 

“Anh xông vào văn phòng lúc hai giờ sáng và nói đây là công ty của anh. Vậy nếu tôi xông vào nhà anh lúc hai giờ sáng nói anh là của tôi vậy cũng được mà!” 

“Một con người không thể là sở hữu một con người khác được.” Anh ta đẩy gọng kính của mình lên trong vẻ bực tức, lúc này tôi mới nhận ra anh ta có màu xanh nước biển kỳ lạ. 

“Nhà anh có nuôi chó không?” 

“Liên quan gì tới cô?”

“Tại sao anh lại sở hữu một con chó mà không được sở hữu một con người. Trong khi rõ ràng tổ tiên của anh cũng là người tạo ra chế độ chiếm hữu nô lệ.” Tôi hùng hồn, trong khi tôi không chắc là anh ta có phải là người Mỹ không, hay có gốc gác gì với Do Thái. Thường những người Do Thái bạn tôi có xương gò má y chang anh ta. Tôi mặc kệ anh ta là người gì, với tôi bọn da trắng y hệt nhau cả thôi. 

“Khoan đã, cô đang tranh luận với tôi về chế độ chiếm hữu nô lệ sao?” Anh ta đột nhiên tỏ ra bình tĩnh một cách lạ thường: “Ai là người tuyển cô vào đây?” 

“Greta.” Tôi nhún vai. “Tôi chưa bao giờ thấy anh.” 

“Thật sao? Cô vào một công ty làm và cô nói với tôi là cô không biết chủ sở hữu của công ty mình đang làm. Cô đang đùa tôi phải không?” Chân mày anh ta nhướn lên, tay khoanh trước ngực và tỏ vẻ trịch thượng hết chỗ nói. 

“Ai quan tâm, tôi thì không.” 

“OK, tôi không biết Greta tuyển cô vào đây làm gì, nhưng tôi chính là chủ ở đây, và tôi không phải là sếp của cô, tôi là chủ của cô. Và cái căn phòng đó là của tôi.” Anh ta chỉ tay về phía căn phòng đang được đóng kín và không bao giờ tôi thấy ai ra hay vào đó bao giờ. Đặc biệt chúng luôn được khóa một cách cẩn thận. Y như căn hầm bí mật của Hogwart vậy.

“Dừng lại một xíu, căn phòng đó không phải nhà kho sao?” Tôi mở to mắt nhìn anh ta. Nụ cười mỉa mai thoáng trên môi anh ta, khiến mặt tôi nóng bừng. Thấy chưa? Việc tiếp xúc với con người chưa bao giờ là thế mạnh của tôi cả.

“Tất nhiên phòng của tôi chỉ có mình tôi có chìa khóa.” Anh ta gõ gõ tấm thẻ màu trắng trong tay. Tôi ghét anh ta, người kiểu cách. Dù gì thì ngoài gương mặt điển trai thì anh ta chẳng có gì đặc biệt. Khoan đã, có vẻ gương mặt của anh ta trông quen lắm. Tôi vội vàng đăng nhập vào tài khoản Facebook mà tôi đang quản lý. Chính là anh ta – Jacob. Nhưng sao anh ta lại xuất hiện giờ này ở đây? Điểm khác biệt duy nhất lúc này chính là trên hình ảnh truyền thông không có cặp kính quê mùa đó, nhìn anh ta lúc này y hệt một tên mọt sách chính hiệu. 

“Anh là Jacob?” Tôi nửa hỏi nhưng nửa khẳng định. 

“Cô làm công việc gì ở đây? Greta chưa bao giờ kể tôi nghe là có tuyển thêm người.” 

“Tôi là cố vấn truyền thông thôi. Đơn giản là tôi có nhiệm vụ đọc hết tất cả những bình luận hay ý kiến của tất cả các phương tiện có hình ảnh của anh. Rồi sau đó highlight và đưa ra cách anh phải ứng phó với chúng thôi.” 

“Nghe như cô đang làm việc của antifan của tôi vậy.” Anh ta cười lớn và kéo ghế ngồi phía đối diện và ra hiệu tôi ngồi xuống.

“Antifan không cần master!” Tôi gần như hét lên. Tôi ít khi nào đổi tông giọng hay tỏ ra giận dữ với người khác. Mọi người thường hay bảo tôi kiên trì với tất cả mọi người. Nhưng với người đàn ông đối diện, bao nhiêu sự kiên nhẫn mà tôi rèn luyện bao lâu nay dường như biến mất. 

“Cô có bằng Master về ngành gì?” Anh ta tỏ ra bình thản nhưng đôi mắt chú mục vào đống tài liệu của tôi, chắc chắn vài phút nữa thôi anh ta ắt hẳn nhận ra những tài liệu này chẳng liên quan gì đến công việc của tôi.

“Tâm lý học xã hội.” Tôi cười, cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại cười khi anh ta hỏi thế. 

“Tôi nghĩ việc sử dụng nguồn lực của công ty cho việc riêng thế này ắt hẳn Greta sẽ không hài lòng đâu. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với Greta về vị trí của cô.” Anh ta đứng dậy vươn vai như thể chưa từng gặp tôi. Tuy nhiên thứ tôi quan tâm lại là cái đầu nhanh nhạy và óc quan sát của anh ta. 

“Được thôi anh có thể bàn gì cũng được. Nhiều lắm anh chỉ mất vài khoản phí để bồi thường hợp đồng thôi. Nhân tiện, anh có thể trích luôn câu nói ‘tôi không phải là sếp của cô, tôi là chủ của cô’. Anh có thể tưởng tượng một người có danh tiếng như anh có thể nói câu liên quan đến phân biệt chủng tộc, cộng thêm anh là người da trắng nữa. Bọn kền kền ngoài kia có ăn tươi nuốt sống anh không. Tôi nghĩ, lúc đó anh ước mình là người da màu như chúng tôi vậy đó.” Anh ta có thể thông minh, nhưng tôi nhạy hơn anh ta nhiều. 

“Cô được lắm. Cô có thể làm công việc của mình, nhưng tôi đang đợi xem cô làm được bao lâu.” Anh ta nở một nụ cười không thể mỉa mai hơn rồi quay lưng bỏ về phòng làm việc của mình.

Tôi mặc kệ tương lai những ngày phía trước như thế nào, những bài báo nghiên cứu của tôi không thể tự mình hoàn thành được. Tôi chìm đắm trong thế giới riêng của mình cho đến khi Greta nhắn tin.

“Em đã gặp Jacob?” Lúc bốn giờ sáng.

“Rồi, không thể tin được hắn nhắn tin cho chị giờ này.” 

“Chị có cái này gửi em, sáng mai 9h sáng gặp nhau ở phòng làm việc của Jacob nha. Chúng ta cần phải họp gấp. G9.” Đáng lý cô nên chúc tôi buổi sáng tốt lành mới phải. Tôi thở dài rồi bắt đầu một ngày làm việc của mình.

Share this post

Leave a Reply

Your email address will not be published.