Tôi giật mình tỉnh giấc lúc hai giờ ba mươi sáng, đồng hồ trên đầu giường của tôi vẫn kiên nhẫn kêu tích tắc. Như một thói quen, tôi bắt đầu nhìn quanh căn phòng, dù trong ký ức mơ màng của mình, tôi đã không về nhà. Đầu tôi đau như búa bổ. Tiếng thở đều từ người nào đó vang lên. Tròn hai mươi bốn giờ đồng hồ tôi gặp cô. Anna nằm đó, trái hẳn vẻ mặt nghiêm nghị chăm chú nhìn vào màn hình laptop như ngày hôm qua, nhìn cô ngủ bình yên một cách lạ thường. Tôi chưa bao giờ có cảm giác như thế khi tôi nhìn vào một cô gái. Tôi tiến đến gần mép giường, thấy cô nằm co ro dưới sàn. Rất may mắn đây là cái gác lửng, không phải là sàn nhà lạnh cóng phía dưới. Tôi vội vàng lấy chăn trên người mình đắp cho cô. Hành động của tôi quá lúng túng làm cô giật mình ngồi dậy. Tay cô bấu nhẹ vào tay tôi.
“Là anh. Jacob nè.” Tôi chạm vào vai cô trấn an.
“Trời, anh làm em giật mình. Sao anh không ngủ?” Anna dụi mắt.
“Anh hay thức dậy giờ này và hiếm khi ngủ lại được.” Tôi cười.
“Anh lạnh à?”
“Không anh chỉ đau đầu thôi.” Tôi nhăn nhó.
“Anh đợi em xíu.” Cô cười tươi, như thể cô chưa từng ngủ. Em chạy xuống dưới nhà thoăn thoắt, rồi xuất hiện với ly nước và viên thuốc trong tay.
“Anh có đói không?” Tôi lắc đầu khi nghe cô hỏi thế. Vì tôi không biết trả lời sao, thứ tôi đói khát có vẻ là cô. Tôi càng không biết rốt cuộc mình muốn gì.
“Anh có thể hỏi em câu này không?”
“Hai giờ sáng, lúc nào anh cũng có câu hỏi. Và chúng ta gặp nhau chỉ mới hai mươi bốn tiếng.”
“Anh biết.” Tôi ngập ngừng: “Thôi em lên đây ngủ đi. Dù sao anh cũng không ngủ được, anh có thể ngồi đọc sách ở đây.” Tôi chỉ xuống sàn và đang tự hỏi làm sao cô có thể ngủ bằng cách chui rúc vào một góc như thế.
“Anh nói anh muốn hỏi em điều gì mà?”
“Không, anh chỉ muốn nói cám ơn em thôi. Chưa ai chăm sóc anh như cách của em vậy.” Tôi đơn độc sống trong thế giới riêng của mình. Đó là lí do duy nhất khiến tôi không để mình bệnh, dù là cảm vặt.
“Chuyện nhỏ mà. Nếu anh không thể ngủ, mình nói chuyện.” Anna nhún vai, cô đẩy tôi vào phía trong và tự mình leo lên giường nằm cạnh tôi. Nhìn cô ngây thơ như một đứa trẻ.
“Anh có bao giờ cảm thấy mình cô đơn đến độ sắp thối rửa ra không?” Anna quay sang nhìn tôi. Đây chính xác là lí do em luôn có gương mặt cau có, dù vẻ cau có đó trông rất đáng yêu. Đôi mắt nâu của em nhìn thẳng vào tôi.
“Mỗi ngày, anh không biết lí do để mình sống.” Tôi nằm nghiêng nhìn em, thật không thể tin nỗi cô trẻ hơn tôi tận mười tuổi.
“Làm sao anh vượt qua được?” Anna nằm nghiêng nhìn thẳng vào mắt tôi: “Sao đôi mắt của anh có thể xanh như vậy.”
“Em không biết à, anh đóng giả người khác để kiếm sống mà. Cứ mỗi một bộ phim em sẽ phải sống cuộc đời khác. Khi anh thoát khỏi chúng, anh thật sự không biết sống cuộc đời của mình như thế nào. Vậy còn em, tại sao em lại cô đơn?”
“Em lúc nào cũng cảm giác mình chỉ có một mình, không ai lắng nghe em, cũng không ai hiểu, và em cũng không cần ai đó hiểu mình. Em quen với việc cô độc một mình đến nỗi em nghĩ cô đơn là bạn thân nhất của em.” Anna nheo mắt nhìn tôi “Điều kỳ lạ nhất là em đang để một người lạ bước vào thế giới riêng của mình.”
“Anh có hồ sơ cá nhân của em, nên anh không phải người lạ.” Tôi nhấn mạnh.
“Nhưng em không biết gì về anh hết.”
“Tra Google đi.”
“Không, chúng ta không bàn công việc ở đây.” Anna bật cười: “Em sẽ không ở đây lâu, cũng không thường xuyên gặp anh đâu, nhưng thật tốt khi gặp anh. Cám ơn.”
“Sao em không tìm ai đó để yêu?” Tôi không bao giờ hỏi những câu hỏi quá riêng tư với người khác, và cũng không muốn bị ai hỏi điều đó. Dẫu vậy tôi không thể ngăn nhà báo đặt những câu hỏi như thế, lúc đó tôi chỉ có thể yên lặng bỏ đi.
“Khi nhìn rõ bản chất con người rồi anh sẽ không muốn yêu người khác nữa.” Anna thở dài rồi nằm ngửa nhìn lên trần nhà. “Còn anh?”
“Anh chỉ muốn gần gũi về mặt thể xác, và cũng không có nhu cầu liên hệ với ai đó về mặt cảm xúc.”
“Làm sao anh có thể điều khiển được việc mình có tình cảm với ai đó được.”
“Giống như em thôi, cứ nhìn rõ bản chất của con người, chắc chắn sẽ không yêu được ai hết.” Căn gác nhỏ của em có một cửa sổ có thể nhìn thẳng lên bầu trời, tôi với tay mở tấm màn, tôi và Anna cùng nghiêng đầu vào nhau và nhìn lên bầu trời đêm. Không có gì đặc biệt ngoài cái màn tối u ám cả, nhưng tôi thích nó.
“Cô đơn chết được.” Em than phiền bằng cách rít qua kẽ răng.
“Kể anh nghe, sao em ở đây? Em thật sự từ Vietnam, hay em được sinh ra ở đây?”
“Anh đang hỏi tại sao em làm việc trong công ty anh đúng không?”
“Ừ, anh không nghĩ công ty anh cần người như em.” Anna cười lớn khi nghe tôi nói thế, nụ cười của em có vẻ chua chát.
“Thật ra bạn thân của em là bạn thân của Greta, cậu ta giới thiệu em cho Greta trong một lần đi uống rượu, cô ấy có vẻ rất hứng thú với ngành học của em.”
“Ngành truyền thông đúng không?”
“Không, em làm nghiên cứu trong trường đại học về tâm lý đám đông, đại khái là các khía cạnh của vấn đề tâm lý học xã hội, ở Anh. Em chỉ đến NY để du lịch. Greta nói rằng công ty quản lý một diễn viên khá tai tiếng, cần em tạo ra chiến lược để đánh bóng hình ảnh của anh.”
“Vậy làm sao em không nhận ra anh được? Từ giây phút đầu tiên ấy.”
“Chịu thôi, hình ảnh trên truyền thông của anh lung linh lắm, không hề giống mọt sách bây giờ, chưa kể đó là hai giờ sáng, dù có nhận ra anh thì em cũng phải tự vệ.”
“Em chưa từng xem phim của anh đóng à?”
“Một hay hai bộ giải trí thôi, phần lớn thời gian của em ở trong phòng thực nghiệm mà.”
“Em học tới đâu rồi?”
“Em đang đợi học bổng nghiên cứu sinh, chắc là trong vòng vài tháng sẽ có kết quả thôi.”
“Thật tốt khi gặp em.” Tôi nói.
“Đây là con người thật của anh sao? Anh ít nói kinh khủng.” Anna bình luận khiến tôi bật cười.
“Anh cũng muốn nói nhiều lắm, nhưng vài tháng nữa em đi rồi.” Tôi ngập ngừng nhìn em. Tôi muốn biết nhiều thứ về em nữa, nhưng tất cả đã dừng lại ở câu “vài tháng”. Ai đó xuất hiện trong đời tôi cũng chỉ đếm theo đơn vị tháng.
“Nghe như anh đang hối tiếc, phải chi em ở lại đây, thật lâu đúng không?”
“Ngủ ngon, Anna.” Tôi đặt tay mình lên bàn tay cô, rồi nhắm mắt, tôi nghĩ mình sẽ không ngủ được.
“Ngủ ngon, Jacob.” Em nắm lấy tay tôi. Đêm đó trôi thật nhanh.
“Anna, nếu anh đề nghị em ở lại …” Tôi hỏi, trong giấc ngủ mơ màng.
“Em và anh sống ở hai thế giới song song.” Tôi hi vọng em không đủ tỉnh táo để trả lời tôi, nhưng em dứt khoát hơn tôi tưởng. Những điều tôi sắp hỏi chìm theo tiếng thở đều của em.