Sau khi tranh cãi, à không tôi chỉ nói chuyện, tôi không có thời gian tranh cãi với một cô nhóc như cô ta. Tôi không thích kiểu phụ nữ ăn miếng trả miếng, dù mọi luận điểm của cô dường như rất sắc sảo. Và cái sự thông minh không hề được giấu đi khiến tôi nghẹt thở. Nghẹt thở vì sự thẳng thắn quá mức của cô. Làm sao một cô gái nhỏ nhắn, có phần yếu đuối như thế lại có thể ngồi làm việc giữa văn phòng không một bóng người như thế này. Tôi đã gặp rất nhiều phụ nữ, kiêu kỳ có, nóng bỏng có, ngây thơ có (giả vờ ngây thơ cũng có), kỳ quặc và cá tính thì nhiều đến độ không đếm xuể. Chỉ duy cô gái với mái tóc đen tuyền, ngắn ngang tai, cùng cặp kính gọng đen che đi đôi mắt của mình lại không hề biết tôi là ai và liên tục mỉa mai về chế độ chiếm hữu nô lệ, rồi chủng tộc của tôi… Lần đầu tiên tôi gặp một người có tính gây hấn như thế. Nỗi bực tức chẳng vì điều gì cả khiến tôi buộc phải nhắn tin cho Greta lúc giữa khuya thế này, sau khi tôi đã tự vẽ ra hàng loạt ý tưởng lúc này, đặc biệt lúc này, ở bên kia bức tường cô gái kỳ lạ đó vẫn ngồi chăm chú làm việc.
“Làm sao công ty tôi có một cố vấn truyền thông mà tôi không biết?” Tôi gửi tin nhắn cho Greta, mặc kệ là cô có đang ngủ hay không. Chưa tới một phút thì cô đã trả lời tôi.
“Ý anh nói là Anna? Cô ấy có thói quen làm việc giống như anh.”
“Nhưng cô ấy có vẻ thô lỗ và không hợp lắm.” Tôi tức tối trả lời. Hai tin nhắn được gửi đến cùng một lúc. Một tin nhắn chính là đường liên kết đến một bài nhạc của cô gái trông quen quen, và một tin nhắn khác.
“Ngày mai Anna sẽ là người giúp anh, cô ấy thông minh, khéo léo, nhưng nếu anh cho rằng Anna thô lỗ chắc anh phải xem lại lối cư xử của mình rồi. Chúc anh một ngày tốt lành.”
Tôi bực bội ném điện thoại xuống bàn làm việc, nhìn đồng hồ đã bốn giờ sáng. Tôi nghĩ mình cần phải kiểm tra đường liên kết mà Greta gửi – Greta không bao giờ gửi những thứ vụn vặt, hài hước như chị tôi – người luôn dành thời gian trên phim trường để lang thang tìm những meme chế hài hước về tôi. Tôi chẳng mấy khi quan tâm đến những thứ đó, việc nhìn lại bản thân mình như một trò giải trí đôi khi khá thú vị.
Đó là bài nhạc với thời lượng dài hơn 10 phút từ S, người yêu cũ cách đây năm năm của tôi. S khá nổi tiếng, không chỉ vì cô là cô gái xinh xắn mà còn vì tài năng của cô. Thứ tài năng đáng sợ là việc cô có thể chuyển tất cả những câu chuyện hằng ngày và tất cả mọi thứ khác thành bài hát. Tôi nhớ mình đã bị quyến rũ đến nỗi quên hết tất cả mọi thứ. Đến giờ khi nhắc đến cô, tôi chẳng nhớ gì ngoài những bài hát như thể chơi chữ suốt cuối tuần nhuốm màu sương ở nước Anh cô đơn. Tôi chợt nhận ra tôi và cô ấy chia tay đã gần năm năm rồi, khoảng cách mười tuổi thật sự là vấn đề rất lớn, vẻ đẹp và tài năng của cô chẳng có ý nghĩa với tôi mấy. Nhưng đơn giản là tôi không còn liên quan đến cuộc sống cô ấy nhiều năm rồi.
Tôi vươn vai bước ra khỏi phòng để tìm cà phê, Anna đang ngồi chăm chú vào màn hình laptop, tai đeo tai nghe, đầu đôi lúc lắc lư theo nhịp. Cô chắc hẳn đang nghe nhạc. Tôi pha hai ly cà phê, đem đến trước mặt cô xem như một cách để làm hòa. Dù sao đi nữa, cô ấy cũng là một người bạn đồng hành giữa khuya như thế này, dù tôi không mong muốn cho lắm.
“Anh định đầu độc tôi hả?” Ánh mắt như có tia lửa, chiếu thẳng vào tôi, không, chiếu thẳng vào lương tâm của tôi. Không hiểu tại sao tôi lại có chút hồi hộp khi nhìn vào mắt của Anna.
“Tùy cô thôi.” Tôi nhìn cô, cười mỉm, hiếm có cô gái nào có thể chịu đựng nổi nụ cười của tôi.
“Cô gái này chắc là rất yêu anh.” Anna đưa ly cà phê lên miệng, rồi xoay màn hình laptop về phía tôi. Một thoáng giận dữ lóe lên trong tôi rồi biến mất. Chút lý trí còn sót lại cho tôi biết Anna đang làm việc của mình.
“Sao cô biết?”
“Đây, và ở đây nữa, toàn bộ video, ở đây nữa, tất cả những chi tiết mà cô ấy mang và0 video này đều là hình ảnh của anh. Thậm chí đến nam diễn viên chính trong đây cũng là bản sao của anh nữa là…” Nhìn mặt cô có vẻ hào hứng khi chỉ vào những hình ảnh trên Pinterest của tôi và người yêu cũ, rốt cuộc là cô gái này đang làm gì trong công ty của tôi. Tôi chăm chú nhìn cô nhưng cô hoàn toàn xem tôi là người vô hình.
“Còn nữa, cái khăn choàng, tín vật định tình có nằm trong tủ nhà anh không?” Anna nhìn tôi cười hào hứng.
“Nói tôi nghe, rốt cuộc cô là cố vấn truyền thông hay trưởng anti-fanclub của tôi?”
“Nếu những gì tạo hứng thú với tôi như vậy thì cả cái Hill này sẽ xem anh như một thú vui vậy – à không, bản chất anh là thú vui của người khác rồi. Anh biết cái gì ngoài những bộ phim khiến anh hấp dẫn không, chính là đời tư của anh đó.” Anna nói như một lời khẳng định. “Tóm lại, anh có dự án mới nào không, chẳng hạn như phim, show quảng cáo, hay buổi phỏng vấn… Anh có thể yêu cầu Greta hoãn lại nếu có thể.”
“Tại sao?” Tôi thở dài. “Chúng tôi đã chia tay năm năm rồi mà.”
“Khoan đã…” Anna ra hiệu tôi dừng lại, rồi xoay laptop về phía tôi, cái dòng chữ “trinh tiết”, tên tôi và tên cô gái ấy chạy ngang qua mắt tôi. Tôi trở nên giận dữ, nhưng lại không muốn nổi giận với Anna.
“Cô đọc những bài báo lá cải này và cô tin chúng…” Tôi định hỏi tại sao cô làm được vị trí cố vấn của công ty tôi rồi đột nhiên Anna ngắt lời.
“Tôi không quan tâm anh làm gì, tôi cũng chẳng quan tâm anh ngủ với bao nhiêu người, tôi chỉ biết là đám kền kền ngoài kia đang đợi nuốt sống anh khi anh vừa bước ra khỏi đây bằng những câu hỏi khiếm nhã nhất, nên lời khuyên cho anh lúc này là anh nên về nhà trước khi trời sáng đi.”
“Tôi nghĩ chuyện cô ấy phát hành album thì chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
“Anh biết loài người tồn tại bằng gì không? Bằng những câu chuyện, còn giống loài như con người thì đói khát thông tin hơn cả đói khát thức ăn. Tôi không cố bảo vệ anh, tôi chỉ bảo vệ khách hàng của mình thôi. Và anh không biết là cô bạn gái cũ tài năng của anh nổi tiếng đến mức nào đâu nhỉ?”
“Bằng cách nào?”
“ Anh về nhà, cứ ở nhà, tham dự những sự kiện đã đặt lịch trước, chỉ là đừng trả lời bất kỳ câu hỏi nào liên quan đến đời tư của anh.” Anna nói như thể ra lệnh. Vài tiếng trước đây, tôi còn có thể gọi Anna là nhân viên của mình, vài tiếng sau cô ấy lại là đối tác của tôi.
Bình minh lấp ló từ phía Đông, tôi lấy áo khoác rồi đi lối cửa thoát hiểm ra phía sau tòa nhà. Anna đứng nhìn tôi, miệng nở nụ cười thoáng vẻ lo lắng, rốt cuộc là cô lo lắng vì điều gì?