• Ems' Stories

    [Us] Prologue 5

    “I grow up with no definition of “love”, until I see the pain and the happiness in his eyes.” Nếu có một từ có thể miêu tả đầy đủ về bản thân mình thì chắc chắn tôi sẽ dùng từ “vô hình”. Từ nhỏ tôi đã học cách vô hình để tránh mọi rắc rối, mọi sự muộn phiền không đáng có mà người lớn dành cho mình. Rồi đến một ngày cái “vô hình” đó bắt đầu phát huy tác dụng diệu kỳ của nó. Đó là ngày ba mẹ tôi ra tòa chia chát tất cả mọi thứ trừ hai đứa con. Họ chẳng thèm nhìn đến tôi…

  • Ems' Stories

    [Us] Prologue 4

    “Trying to be normal is more difficult than to be abnormal; everything is getting worse when you are standing at the boundary of those.” Tôi không nhớ rõ khuôn mặt mình như thế nào. Đó là thứ duy nhất nếu ai hỏi tôi là ai, tôi làm gì và tôi như thế nào. Việc hình dung bản thân mình là một điều bất khả thi cho bất kỳ ai, tôi nghĩ là vậy, huống chi là thằng nhóc mới 18 tuổi đầu chập chững trên đường đời. Thứ duy nhất tôi biết rõ nhất về bản thân mình là tôi giỏi những thứ tôi làm, tuy không đến nỗi xuất…

  • Ems' Stories

    [Us] Prologue 3

    “What is the most difficult thing you’ve ever been through? To be born, live, and get hurt in this insensitive world.” Tôi có một thói quen kỳ lạ, nếu không muốn nói là kỳ cục – thói quen khóc ở nơi công cộng. Tôi ít khi khóc. Vì tôi hiểu rõ bản thân mình như thế nào sau khi nước mắt đã khô đi. Một khoảng trống ở đó, chẳng có gì lấp đầy được dù trong đầu tôi có hằng trăm, hằng ngàn ý nghĩ đang nhảy nhót. Khi buồn bực, tôi không khóc mà kiếm việc gì đó để xao nhãng đầu óc đi; khi kết quả kỳ…

  • Ems' Stories

    [Us] Prologue 1

    “I give you my heart that means I give you the courage to fly, comeback, and stay, for life.” “Con có thể thôi chơi cái boomerang không?” Mẹ tôi gần như gào lên khi bà đang dọn bữa tối. “Không.” Tôi cương quyết khi nghe tiếng bà văng vẳng sau lưng. Phía bên kia của sô pha, thằng em trời đánh của tôi đang ngồi cần mẫn lật từng trang trong cuốn “Tâm bệnh học”. Nó luôn là vậy, mỗi khi nó gặp vấn đề về sức khỏe hay tâm lý, nó sẽ dành hết thời gian trong ngày của nó để nghiên cứu từng câu từng chữ trong tất…

  • Ems' Stories

    [Us] Prologue 2

    “If you were the trouble, that would be utterly beautiful trouble.” Tôi được sinh ra không chỉ một mình, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tôi có một người anh sinh đôi, ra đời trước tôi vài phút. Không, chính xác là ba phút, mẹ tôi kể vậy. Tôi không cảm thấy bản thân mình có gì đặc biệt cho đến khi chúng tôi đến tuổi phải đi học, tôi luôn bị gọi bằng cái tên của nó – anh trai song sinh của mình. Dù cái tên chỉ khác tên đệm, nhưng điều này luôn khiến tôi hoang mang đến dậy thì.  Nếu ai đó hỏi lợi ích…

  • Ems' Review

    [Ems’ Review] Cô gái mất tích – Gillian Flynn

    Tôi vẫn nhớ lần đầu xem bộ phim “Cô gái mất tích” được chuyển thể từ quyển tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Gillian Flynn vào năm tôi 23 tuổi. Lần thứ hai tôi đọc sách – phiên bản tiếng Việt lúc một người quen của tôi chuẩn bị lập gia đình. Và lần thứ ba, tôi cũng đọc quyển sách này – phiên bản tiếng Anh lúc chính bản thân tôi chuẩn bị lập gia đình. Cả ba lần dù tôi mục sở thị tác phẩm này, tôi cũng chỉ có cùng một cảm giác: Nếu bạn muốn tình yêu của mình mãi màu hồng, gia đình của…

  • Ems' Review

    [Ems’ Review] Phía Nam biên giới, Phía Tây mặt trời – Haruki Murakami

    Nếu có ai đó hỏi tôi rằng “Đọc tiểu thuyết của Murakami có gì hay?”, tôi sẽ trả lời rằng: Chẳng có gì hay ho ở trong đó cả, chẳng có gì có ý nghĩa hết. Nhưng nó vẫn cứ làm mình không yên, đặc biệt quyển “Phía Nam biên giới, Phía Tây mặt trời”.  Mình sẽ không bàn về tên của quyển tiểu thuyết, vì đôi lúc, nằm giữa việc xác định phương hướng và vật thể nằm đó làm mình lẫn lộn mọi thứ, nơi mình muốn đến, mình là ai, mình muốn mình là ai? Nhưng có vẻ nhân vật chính – Hajime của Murakami cũng có…

  • Ems' Review

    [Ems’ Review] Cuộc săn cừu hoang – Haruki Murakami

    Hầu hết những cuốn tiểu thuyết khác của Murakami đều không dễ đọc. Chỉ riêng “Cuộc săn cừu hoang” lại dễ đọc, nhưng cũng khiến người ta nghẹt thở. Không nghẹt thở sao được, khi mở đầu câu chuyện của nhân vật chính (không có tên) là một đám tang của cô gái “ngẫu nhiên” mà anh từng gặp trên đường trưởng thành của mình. Cái chết ở năm hai mươi sáu tuổi, quá trẻ dành cho một đời người, nhưng quá muộn cho ước muốn của cô. Nhân vật đó có thể đóng vai là “nhà tiên tri” cho những tình huống phiêu lưu đầy bất thường về sau…