Đã hai tuần trôi qua, cuộc sống tôi chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ một tuần tôi trốn học đi tìm thú vui của riêng mình. Sau khi say bí tỉ với Khả vào cuối tuần, tôi tự hứa với bản thân mình rằng: Tôi sẽ không thể để bản thân mình rơi vào tình trạng “không thể nhớ gì sau đó”. Và Tôi cần khoảng thời gian yên tĩnh một mình. Nhưng thật sự điều đó không hề dễ dàng chút nào. Người yêu cũ vẫn thường xuyên gọi điện cho tôi, đặc biệt là những lúc anh say. Tôi thắc mắc giữa tôi và rượu bia có mối liên hệ gì mà mỗi khi uống say anh đều gọi cho tôi. Những cuộc trò chuyện không đầu không cuối, chỉ khiến tôi hoang mang vô cùng. Tôi tưởng chừng như anh đang cố ý quấy rầy và tìm cách chen chân vào cuộc sống của tôi, thứ mà tôi đã cố gây dựng bằng cách làm đông cứng và làm tê liệt mọi giác quan để ngăn mình đắm chìm trong quá khứ. Thế nhưng, sau mỗi cuộc gọi, tôi trằn trọc cả đêm, nhìn chăm chăm lên trần nhà, nước mắt vẫn ướt gối. Yếu đuối, nhu nhược và bất lực, đó là tất cả mọi thứ tôi đang cảm nhận về bản thân mình.
Càng căm ghét những giọt nước mắt vô lý ấy thì tôi càng muốn một mình. Nhưng khi tôi ở một mình thì tôi lại vô tình gặp cậu ta, rất nhiều lần. Tất nhiên “nhiều lần” thì làm sao gọi là vô tình. Một lần sau khi từ nhà cậu ta về, tôi có hẹn ăn uống với đám bạn thời phổ thông. Tôi đã ngồi lại với một vài người bạn có thể gọi là thân thiết, thì tôi chợt nhận thấy nụ cười của cậu ta. Cách cậu ta bước vào, nhìn tôi vẫy tay rồi ngồi vào bàn được đặt cạnh chỗ tôi đang ngồi vài mét. Cậu ta không hồ hởi chào hỏi, cũng không giật mình khi nhìn thấy tôi ngồi đó im lặng lắng nghe ngồi đó, cậu ta chỉ đơn giản nhìn tôi với đôi mắt biết cười.
“Ủa bạn của mày hả?” Bạn cùng phòng của tôi hỏi.
“Ờ, cùng lớp đại học thôi.” Tôi trả lời ngắn gọn.
“Wow, cao to, đẹp trai thế.” Rồi cả đám cười phá lên. Đôi lúc tôi không hiểu khẩu vị hay mắt nhìn người của tôi có vấn đề hay sao, những người mà tụi bạn tôi cho là hấp dẫn thì tôi chẳng thấy gì ở họ ngoài sự trống rỗng, và ngược lại… Tôi nhún vai cười trừ trước những nhận xét đó, thật sự tôi ít khi nhìn kỹ gương mặt của cậu ta. Nhưng những gì chúng nó nói khiến tôi phải quay lại nhìn kỹ gương mặt đó. Mọi thứ trên gương mặt cậu ta chẳng có gì nổi bật, ngoại trừ cái quai hàm vuông vức làm nổi rõ từng đường nét trên gương mặt, đặc biệt là khi cậu ta cười. Đôi môi mím lại, cặp chân mày nhíu lại rồi giãn ra nhìn về phía tôi, cậu ta lại tiếp tục trò chuyện với người bạn của mình.
“Ủa rồi người đó có bạn gái chưa?” Tôi biết chúng nó chỉ đang đùa thôi, nhưng tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc phụ họa theo.
“Ờ để tao hỏi.” Rồi tôi cười. Đây là cách tôi hòa nhập với mọi người xung quanh. Không quá nổi bật, cười đúng lúc, nói đúng chỗ, có thể làm tâm điểm quá nhưng đừng đi quá xa và đặc biệt đừng để chúng nó biết điểm yếu của mình, hoặc, giả vờ rằng chúng biết tuốt. Tôi làm rất tốt điều này trong suốt ba năm qua, nhưng luôn khiến tôi bất an. Tôi sợ chúng nó phát hiện tôi là chỉ là một con khỉ đột giữa một bầy đười ươi thôi. Tiếng chuông điện thoại khiến tôi trở về với thực tại.
[Anh còn độc thân.] – Tin nhắn từ cậu ta. Đột nhiên tôi mỉm cười khi thấy tin nhắn đó.
[Anh độc thân làm em vui lắm sao?] – Một tin nhắn khác được gửi đến.
Tôi kịp định thần để phớt lờ những tin nhắn đó. Chẳng vì sao cả, cậu ta có thể làm vậy với bất kỳ cô gái nào mà cậu ta muốn. Tôi không muốn mình ảo tưởng bản thân là ngoại lệ. Chí ít tôi đã từng bị ảo tưởng đó đánh bại một lần. Tôi đã từng cho rằng tôi là ngoại lệ của một ai đó, cho đến cuối cùng, ngoại lệ đó chỉ là một tình yêu ngây thơ, non nớt và cần được thay thế bằng thứ hoàn hảo hơn. Đến giờ phút này tôi chẳng thể nào làm gì khác ngoài việc cố gắng tỏ ra mình ổn, ngẩng cao đầu và sống tiếp.
Tôi không nhìn về phía cậu ta, tôi ngồi đó quay lưng lại với cậu ta. Nhưng cái cảm giác an toàn len lỏi trong tôi, thứ cảm giác mà tôi hầu như không có suốt một khoảng thời gian dài, cảm giác có thứ gì đó để dựa dẫm vào. Rốt cuộc là tôi không biết điều gì ở cậu ta khiến tôi có cảm giác đó, thứ mà tôi chỉ có ở lần đầu tiên gặp anh.
Khi đã tàn cuộc vui, tôi chìm vào những suy nghĩ của riêng mình, tôi tách ra khỏi đám đông rồi thơ thẩn đi dạo một mình. Tôi đã uống khá nhiều, nhưng đầu óc tôi vẫn tỉnh, chỉ là cơ thể tôi mệt rệu rã. Tôi không thích kỉ niệm vì nó khiến tôi hối tiếc. Nhưng đôi lúc tôi không thể kiềm mình mà đắm chìm trong nó, để nó lăn dài trên má rồi nhảy múa trong từng giấc mơ. Nhưng so với việc gặp những ác mộng kéo dài khiến tôi không thể ngủ sâu hằng đêm được thì tôi thà mơ những giấc mơ về quá khứ còn hơn. Chút nuối tiếc có vẻ dễ chịu hơn là hoảng sợ. Tôi ngồi xuống bên vỉa hè, phía sau bờ sông đang lộng gió. Chút se lạnh trong không khí khiến tôi rùng mình. Điều cuối cùng trong ngày của tôi luôn là anh, là hình ảnh trọn vẹn và hoàn hảo của anh, tương phản với những gì ở hiện tại của anh và tôi.
Tôi gặp anh lần đầu tiên vào năm lớp mười một, lúc đó anh là bạn cùng bàn với bạn thân của tôi. Chúng tôi học cùng trường nhưng khác lớp. Tôi biết anh từ rất lâu, nhưng chẳng mảy may quan tâm đến. Những câu chuyện về anh thì cứ ở bên tai tôi, qua lời thì thầm của đứa bạn. Thật sự, chúng tôi chẳng có nhiều điểm chung là mấy. Tôi thích anh chẳng qua chỉ vì cái lí do trẻ con nhất, anh thông minh hơn tôi rất nhiều. Thế giới của anh cũng bình yên hơn thế giới của tôi. Phải chăng chúng ta yêu đối phương chỉ vì người đó lấp đầy khiếm khuyết của bản thân mình? Chúng tôi chỉ đơn giản ở bên cạnh nhau, cho đến khi tình yêu xuất hiện, rồi biến mất như thể nó chưa từng tồn tại. Giờ đây, sau khi mọi chuyện đã trôi qua, không biết bao nhiêu lần tôi tự hành hạ bản thân với câu hỏi: tôi có yêu anh không, hay tôi yêu việc mình đắm chìm trong những năm tháng vui vẻ nhất của cuộc đời, nơi chỉ có anh và tôi, mặc kệ thế giới xung quanh? Và không phải câu hỏi nào cũng có câu trả lời. Tôi khóc. Nhưng không khóc vì nhớ anh nữa, cũng chẳng vì những gì anh đối xử với tôi, mà vì chính bản thân tôi đang trống rỗng đi từng ngày, chẳng vì điều gì ở hiện tại, cũng chẳng có gì ở tương lai phía trước? Rốt cuộc tôi đang làm gì với cuộc đời mình ngoài chuyện than khóc?
Tôi giật mình khi có bàn tay đặt lên vai mình. Như thường lệ, người đang ngồi xuống bên cạnh tôi lại là người tôi không mong chờ nhất, nhưng lại là người luôn xuất hiện khi tôi khóc. Dáng người cậu cao lớn, bóng cậu đổ xuống che mất cái bóng tí hon của tôi dưới ánh đèn đường:
“Em rất thích khóc ngoài đường.” Cậu ta ngồi xuống và châm điếu thuốc.
“Còn anh thì rất thích hút thuốc ở nơi công cộng.” Tôi mỉa mai, quả thật có đôi lúc tôi cảm giác cậu ta sẵn sàng xâm phạm cuộc sống cá nhân của tôi.
“Ở đây đâu có để bảng cấm hút thuốc.” Cậu ta nhìn tôi cười rồi rút ra một điếu khác đưa cho tôi: “Hút không?” Tôi ghét nụ cười của cậu ta nhưng vẫn lấy điếu thuốc. Tôi cúi xuống khi cậu ta bật lửa mồi thuốc cho tôi. Tôi ho sặc sụa, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi:
“Kể em nghe, tại sao anh lại tỏ ra rất hứng thú với em?”
“Tỏ ra hứng thú?” Cậu ta nghi ngờ.
“Sao, nếu không sao anh lại theo em đến đây?” Tôi lầm bầm, thẫn thờ nhìn ra ngoài đường, rồi thở dài.
“Anh không ‘tỏ ra hứng thú’ mà là anh hứng thú với em thiệt.”
“Anh hứng thú vì cái gì?” Tôi lại vặn vẹo cậu ta.
“Anh không thể không biết gì về người đã ngủ nhà anh cả đêm. Em ở khách sạn em cũng phải đưa giấy chứng minh mà phải không?” Cậu ta nói trong giọng chán nản.
“Ok, vậy anh muốn biết những gì?”
“Anh cũng không biết, anh quen với việc chấp nhận những điều trước mắt. Nên em hỏi vậy sẽ khiến anh hơi khó trả lời.”
“Vậy em là điều trước mắt của anh nè.” Tôi cười, tôi không thích ra vẻ tán tỉnh người khác, nhưng tôi rất thích trêu đùa cậu ta như thế. Hơn hết, tôi không nghĩ cậu ra không phải tuýp người dễ bị trêu chọc. Chúng tôi im lặng ngồi đó, nhìn dòng người thưa dần, cho đến khi đèn đường sáng hẳn, lâu lâu lại có vài chiếc xe qua lại, tiếng rồ ga xe của những thanh niên trên chiếc xe phân khối lớn, thỉnh thoảng lại có ánh đèn pha của xe ô tô lóe lên… khiến tôi bắt đầu có cảm giác nôn nao, tôi im lặng nhìn xuống đường, điếu thuốc đã tắt ngấm.
“Nếu em không nói được gì thì cũng không sao”
“Em nợ anh một đêm, nhớ không?” Tôi bắt đầu không biết mình đang đùa với ai cho đến khi cậu ta khiến tôi giật mình lần nữa bằng điệu cười không thể khiếm nhã hơn.
“Mẹ anh dạy: không được để con gái dụ dỗ qua đường.”
“Qua đường? Vậy mà anh để hai đứa con gái xông vào nhà dễ vậy?” Tôi cười.
“Đêm qua vì sợ em nên mới ngồi nhìn em cả đêm.” Cậu ta vừa nói lại cười khanh khách, tôi không biết người đối diện mình đang nói thật hay giả nữa.
“Anh đang giỡn hả?” Tôi mở to mắt tò mò.
“Đúng rồi, mẹ anh dạy canh nhà kỹ lắm, với lại tấm thân này không dễ dàng trao cho ai được.”
Cậu ta trong mắt tôi chưa bao giờ mang vẻ hài hước. Đôi mắt cậu ta mang vẻ lạnh lùng. Cái lạnh của cậu ta làm tôi liên tưởng đến việc khi nhìn ai đó có thể khiến họ đông cứng thành đá rồi vỡ vụn ra. Ngoài ra, cậu ta có cái đầu và tính cách khá chững chạc so với người cùng tuổi. Cơn gió giữa khuya khiến tôi rùng mình một lần nữa. Cậu ta cởi áo ngoài, khoác vội lên vai cho tôi.Tôi hỏi cậu ta có muốn nghe câu chuyện của tôi không. Cậu im lặng nhìn tôi rồi gật đầu. Giờ này đã một giờ khuya, câu chuyện của tôi trôi đều đều theo nhịp thời gian, cùng với sự mệt mỏi tôi hỏi:
“Sao, nghe có vẻ thảm lắm phải không?”
“Không, ít ra có một nguyên nhân nào đó khiến em trở nên như vậy…” Cậu búng tàn thuốc trên tay rồi nói: “Em ổn không?”
“Em trở nên như vậy có nghĩa là sao… giống như anh nói rằng em không nên như vậy hả?” Tôi gắt gỏng.
“Có thể anh nghĩ có một người khác, khác hẳn với em hiện giờ…” Cậu ta cười.
“Anh làm em nghi ngờ bản thân mình quá!” Tôi phụng phịu, ra vẻ thất vọng.
“Em có thể phớt lờ sự tồn tại của những người khác trong câu chuyện của em, nhưng không được phớt lờ nỗi đau và chính mình. Nó là thật, nó hiện hữu và em cũng vậy.”
“Anh thích em tới vậy à?” Tôi cười toe toét và chợt nhận ra đã lâu rồi mình không cười nhiều đến vậy.
Cậu ta không trả lời, chỉ im lặng rồi đứng dậy, đưa tay cho tôi.
“Anh thích cái cách em tỏ ra bình thản với mọi thứ, kể cả bản thân mình. Nhưng anh không thích cách em tỏ ra bình thản với anh.”
“Tại sao không thích?” Tôi đứng dậy, nắm lấy tay cậu ta để đứng thẳng người dậy.
“Điều đó có nghĩa là em không thích anh, hay có cảm giác gì với anh hết.” Cậu nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết.
“So với người cùng tuổi thì anh rất già đời.”
“Tất nhiên rồi. Ai cũng khen anh như vậy, nhưng đôi lúc anh thấy rất mệt mỏi… Thôi anh đưa em về.” Cậu ta chán nản nói. Có lẽ không chỉ có mình tôi mới mang một gánh nặng… gánh nặng chẳng ai có thể san sẻ được.
Tôi khoác tay cậu bước xuống đường. Chúng tôi cuốc bộ về nhà, im lặng để cuộn mình trong không gian tĩnh mịch của con phố. Không hiểu sao cậu ta lại cho tôi cái cảm giác an toàn đến kỳ lạ.
Hai giờ sáng, Tôi và Khương đứng trước cổng nhà trọ tôi. Cửa đã khóa. Tôi nhún vai đầy bất lực khi cậu đề nghị tôi trèo qua cái cổng đó với cái váy ngắn trên gối của tôi.
“Hay anh đưa em qua nhà Khả đi?” Tôi đề nghị.
“Anh không chắc nữa, nhưng anh có nhà người quen ở gần đây.” Cậu ta nhún vai đề nghị rồi ngập ngừng hỏi: “Em tin anh phải không?”
“Dù sao em cũng nợ anh…” Tôi cười ngượng ngùng, tôi thật sự không còn tỉnh táo và đủ sức chống chọi với những cám dỗ xung quanh. Tôi không biết tại sao mình lại quyết định đi theo cậu ta. Cuộc đời chỉ là những chuỗi lựa chọn, chỉ có đúng và sai, không có gì nằm giữa hai thứ đó cả.
“Anh sẽ dẫn em qua đó, tạm thời thì ảnh cũng không có đây.”
Từ nhà tôi đến đó chỉ mất năm phút, một căn hộ nhỏ nằm trên tầng năm của một khu dân cư lâu đời. Không có thang máy, chúng tôi phải trèo từng bậc thang, đến nơi, tôi chỉ thấy cơ thể mình rã rời. Căn phòng được bài trí một cách đơn giản, nhưng rất tinh tế. Chỉ là một tấm đệm để một góc nhà, màu nâu trầm; góc đối diện là một cái kệ với vài chiếc tách cùng màu. Trên tường, dưới ánh đèn vàng nổi bật là bức tượng đồng của hai người đang đối mặt với nhau.
“Nhà này nhà của ai vậy?” Tôi vừa dạo quanh căn phòng vừa hỏi.
“Của một người anh bà con của anh.”
“Ảnh ở một mình hả? Bữa nay ảnh không về à?” Tôi lầm bầm nhìn lên bức tượng điêu khắc trên tường một cách chăm chú.
“Ảnh ở với bạn trai ảnh, giờ hai người đi du lịch rồi, vài tuần nữa mới về.” Khương bình thản ngồi xuống bậu cửa sổ, nhìn xuống đường. Tôi kiềm chế vẻ ngạc nhiên của bản thân bằng cách phớt lờ ánh mắt của cậu ta. Đồng tính, thứ khái niệm tôi chỉ được tiếp xúc qua sách vở, nhưng giờ đây tôi đang đứng trong căn phòng của họ, cách bày trì giản dị như muốn nói lên một phần khao khát của họ: điều bình dị nhưng hạnh phúc. Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ta, thở dài rồi nhìn xuống đường, chẳng có gì khác ngoài ánh đèn đường làm sáng tỏ một khu phố.
“Em có tin anh không?” Câu hỏi khiến tôi bối rối, nhưng không lo sợ, còn cậu ta lại cứ bình thản như thể không cần câu trả lời, như một sự bảo đảm rằng ở đây không có gì phải lo cả.
“Không ai từng hỏi em câu đó.” Niềm tin là thứ không thể miễn cưỡng. Nó chỉ xuất hiện khi nó tự đến. Chúng tôi ngồi đó, bên cạnh nhau, nói rất nhiều chuyện mà tôi nghĩ tôi sẽ nói cho một ai khác nghe. Tôi không nghĩ mình sẽ để ai đó bước chân vào cuộc sống của mình theo cách như thế này, nhất là ngay lúc này, ngay thời điểm mà tôi chẳng biết làm gì với chính mình.
Đêm nay dường như lại là một đêm rất dài, nhưng có người thức và im lặng cùng với tôi. Có vẻ tôi đang sống một cuộc đời khác, khác so với trước rất nhiều!