Tôi đang đứng trước cửa văn phòng trị liệu. Tôi chẳng hiểu sao mình cứ chần chừ mãi không chịu bước vào. Lần cuối cùng tôi đến đây, ông – nhà trị liệu quen thuộc từ khi tôi mười bốn, đã hỏi tôi rằng tôi định làm gì với cuộc đời mình. Thề có Chúa, việc hỏi tôi làm gì vào ngày mai đã khiến tôi phát hoảng. Thật ra, sau khi dậy vào buổi sáng, suy nghĩ mãi tôi mới biết mình muốn ăn gì. Tôi biết tôi có tất cả những gì người khác muốn, nhưng việc sống một ngày mà không biết phải làm gì, sống để mà cho ra sống chỉ khiến tôi thấy mình đang bị tra tấn. Tốt thôi, ít ra cũng có người đặt câu hỏi mà làm tôi không tìm được câu trả lời ngay lập tức. Xét ra thì ông ta khá thông minh đó, nhưng việc gặp ông ta khiến tôi thấy chán. Những câu hỏi cũ, những phương pháp trị liệu cũ rích… chúng không gây hứng thú với tôi. Tôi chỉ gặp ông khi tôi muốn phơi bày bản thân một chút và thêm chút ít kiến thức về cái xã hội mà tôi đang sống. Tôi đã không uống thuốc hai tuần nay, mặc dù tôi biết mình không khá hơn cũng không thể tồi tệ hơn. Tôi ngủ những giấc chập chờn, có những lúc mắt tôi díp lại như thể tôi có thể rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Nhưng khoảng một, hoặc hai tiếng sau tôi lại tỉnh giấc rồi trằn trọc suốt đêm. Tôi không thể nằm đó, nhìn ngẩn ngơ lên trần nhà. Tôi cần tìm ra câu trả lời, nếu không tìm được thì tôi sẽ tìm cho mình một kế hoạch, không cần quá hoàn hảo, nhưng đủ để tôi rời đi.
Tôi bắt đầu tìm việc gì đó để giết thời gian. Nhưng có vẻ thời gian là thứ kẻ thù của những người nhàn rỗi từ công việc đến đầu óc như tôi. Thời gian chỉ có tác dụng kéo dài khoảng trống trong tôi. Tôi trượt tay trên những quyển sách tôi đọc dang dở trước đây, từ những quyển tiểu thuyết kinh điển mà tôi chẳng đời nào rớ tới, cho đến những sách khoa học về gen và di truyền mà mẹ tôi để lại trên kệ sách trong phòng tôi. Đây chính xác là phòng đọc sách của bà khi bà vẫn chưa có con. Mẹ tôi không phải là mọt sách, chí ít thì bà chưa bao giờ để những người xung quanh biết bà là loại người có kiến thức, dù bà đọc rất nhiều sách. Tôi vừa đọc cuốn “Ngôn ngữ của Chúa”* nhưng lại đột nhiên nhớ về cuộc trò chuyện giữa tôi với mẹ, năm tôi mười lăm, sau khi tôi tẩn thằng anh họ một trận ra trò chỉ vì nó bảo tôi là thằng yếu đuối. Bà chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Có phải con yếu đuối thật không mẹ?” Tôi hỏi.
“Anh họ con bị đánh dập nát mặt mày rồi, mẹ đâu cần khẳng định nó nói sai nữa đâu.” Bà cười, tay xoa xoa vai tôi: “Nhưng mẹ cá là ba con rất tự hào về con.”
“Gì? Không bị phạt thì thôi…” Tôi nhăn mặt, khi nghĩ đến con đường về nhà, khi thấy ánh mắt giận dữ của ba mình.
“Con chắc chắn bị phạt rồi nhưng ít nhất là con không đấm trượt phát nào.” Bà cười khanh khách.
“Có phải là người yếu đuối, thì sẽ bị loại ra khỏi xã hội này không?” Tôi hỏi. Bà nhìn tôi, mắt mở to như đang thắc mắc, khiến tôi giải thích thêm: “Con đọc được trong sách của mẹ.”
“Con không yếu đuối, thế giới này mới yếu đuối. Con đối diện với vấn đề của mình, còn người khác thì luôn trốn tránh vấn đề của mình bằng cách lạc quan nhất có thể. Mẹ không nói lạc quan là xấu, nhưng quá lạc quan sẽ khiến con không thể phân biệt được thực hư.” Bà vừa nói vừa thở dài: “Con không được đọc trộm sách của mẹ nữa, trừ phi mẹ cho phép.”
“Con chỉ vô tình đọc thôi. Sách của mẹ không có thứ con muốn, cuốn ‘Nhập môn giải phẫu học’ đó.”
“Tự kiếm tiền mà mua đi.” Mẹ tôi cắt ngang. Và phần sau câu chuyện không được vui vẻ và nhân văn cho lắm. Vì không nghĩ ra cách kiếm tiền nên tôi và thằng anh song sinh của mình đã tìm cách làm giả bìa sách của bà, và lấy đi những quyển sách thật đem đi bán. Số tiền chúng tôi kiếm được kha khá (tất nhiên một trong số đó là những quyển sách rất hiếm – mẹ tôi đã nói vậy), nhưng số tiền đó chẳng đáng là bao khi bị hai vị phụ huynh kia phát hiện. Mỗi năm chúng tôi phải gom lại tất cả tiền của mình kiếm được bằng cách làm việc vặt cho hai người, thế nhưng chẳng đáng bao nhiêu so với số tiền chúng tôi nợ. Qua mỗi năm số tiền lãi lại nhân theo lãi suất ngân hàng. Tôi còn nhớ anh trai tôi mỗi tối trước khi ngủ đều cầu nguyện: “Cầu Chúa, ngày mai khi con mở mắt ra thì nền kinh tế sẽ sụp đổ.” Tôi không biết việc cầu nguyện đó có tác dụng không, nhưng chỉ cần nói về lãi suất ngân hàng, nó không còn tin Chúa nữa. Việc có ba mẹ độc hại, không biết cách yêu thương con cái, khiến tâm lý chúng ta không ổn định. Nhưng việc có cha mẹ vừa thông minh, vừa khác người chỉ khiến chúng ta tự nghi ngờ về chỉ số thông minh của mình mỗi ngày. Thật ra, dù điểm số hay thành tích của chúng tôi không hề tệ chút nào, nếu không muốn gọi là tốt, nhưng khi đứng trước hai người đó, chúng tôi luôn tự nghi ngờ “liệu chỉ số IQ của mình có dưới ngưỡng bình thường không?”
Tôi nhìn bộ sách giải phẫu học của sinh viên ngành Y để trên bàn, chúng được thắt nơ và kèm một tấm thiệp, chúng làm tôi bật cười.
“You owe me twice.” (Tạm dịch ra là: Con nợ mẹ hai lần). Đó là cách làm mẹ của bà. Mọi thứ bà làm luôn vượt xa trí tưởng tượng của tôi.
Đêm đó, tôi mở món quà của mẹ sau gần sáu tháng. Tôi đã từng nghĩ nhiều đến việc tự sát, và tôi nghĩ mình sẽ chết, nên tôi cứ lần lữa mãi không mở món quà của bà. Và hơn hết, tôi nghĩ rằng tôi không đủ khả năng đọc những thứ này.
Hai tuần qua, tôi đã vượt qua những đêm mất ngủ như thế. Tôi bắt đầu hình dung được con đường mình phải đi. Tôi thấy mình đọc ngấu nghiến những quyển sách đó. Từ những kiến thức căn bản về giải phẫu người đến những thứ tôi chưa bao giờ hình dung có thứ kiến thức đó tồn tại trên đời. Khi đọc chán, tôi bắt đầu ngồi vẽ lại những hình ảnh trong quyển sách và bắt đầu ghi nhớ chúng. Tất nhiên, mọi thứ tôi thấy chỉ là trên sách vở, thực tế tôi có phải là sinh viên Y đâu. Thật kỳ lạ, chúng khiến tôi tập trung đến nỗi quên đi những khoảng trống của mình.
Vào một đêm như mọi ngày khác, khi tôi bước ra khỏi phòng lấy nước thì thấy nó vẫn còn thức. Nó nằm dài trên sô pha, tay cầm một quyển sách, “The Hobbit” của Tolkien**
“Đọc tới đâu rồi?” Tôi vừa rót nước vừa hỏi nó.
“Tao không biết.” Nó lầm bầm, nhưng vẫn đang nhìn chăm chăm vô cuốn sách.
“Vậy mày đang làm gì đó?” Tôi đứng nhìn nó đầy vẻ thắc mắc.
“Tao đang nhìn chữ chạy.” Nó cười, rồi vội ngồi dậy hỏi tôi: “Quà của mẹ mày đọc tới đâu rồi?”
“Tao đọc lung tung thôi, dù sao tao cũng không có kiến thức lắm.”
“Nhưng tao thấy mày vẽ rồi, mày có thể học Y sau này làm bác sĩ giải phẫu cũng được.” Nó giải thích. “Tao vừa đọc xong bộ này nè. Trừ cái phần máu me, giết người thì phần Hannibal thực tập trong bệnh viện cũng có thể gọi là hướng nghiệp.” Nó vừa nói vừa chỉ tay vào bộ sách “Hannibal”*** của Thomas Harris trên bàn trà.
“Mày bị điên hả?” Tôi cười rồi bỏ vào phòng. Mọi thứ tôi nhớ lúc này chỉ là một vài chữ nó nói “mày có thể học Y”. Có cái gì đó đã thay đổi trong tôi khi tôi nói chuyện với anh trai mình. Có chút niềm tin, chút động lực khiến tôi tin vào chính mình. Tại sao nó luôn hiểu rõ tôi hơn cả tôi?
Từ phòng trị liệu trở về nhà, tôi mải mê trong những suy nghĩ của mình. Liệu tôi có tìm được thứ mình muốn làm không? Thứ đó có phải tôi thật sự thích không? Nhưng việc tôi muốn làm có phù hợp với tình trạng của tôi hiện giờ không? Tôi hoang mang, và mất phương hướng, nhưng lại chỉ muốn ở một mình. Nhà chỉ có mình tôi, nó – anh trai tôi vẫn chưa về nhà. Tiếng chìa khoá chạm vào mặt bàn tạo nên cái âm thanh khô khốc. Chẳng có gì đáp trả lại tôi cả. Đột nhiên lúc này tôi muốn nói chuyện với một ai đó. Nhưng giờ chỉ có một mình tôi. Tôi rảo bước lên sân thượng, dù không có vẻ an toàn cho lắm nhưng nơi đó luôn là nơi quen thuộc của tôi. Trên đường đi, tôi vẫn cảm giác có ai đó dán mắt vào tôi. Không ai khác ngoài cái lão già đáng ghét ở căn hộ bên cạnh. Thỉnh thoảng tôi nghe lão ta lầm bầm gọi chúng tôi là “Cặp song sinh của Quỷ”. Một lời khen không sai vào đâu được.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, nhưng không dành để chết. Tôi nghĩ vậy khi ngước nhìn lên bầu trời. Tôi trèo lên thành lan can, vội lấy điếu thuốc còn sót lại hiếm hoi của anh trai tôi và bắt đầu đốt. Cũng một khoảng thời gian rồi tôi không hút điếu nào. Tôi không thích mình phụ thuộc vào bất kỳ điều gì. Chân tôi đong đưa, đầu ngẩng nhìn lên trời, trống rỗng; phía dưới, ánh đèn đường vẫn làm nhiệm vụ thường ngày của chúng, dẫn đường cho những con người dưới kia. Tôi tự hỏi, bao nhiêu trong số họ, có bao giờ cảm thấy giống tôi, đã bao giờ thấy lạc lối không? Cái cảm giác lạc bất lực bắt đầu len lỏi trong tôi. Nhưng không có điều gì thôi thúc tôi đi xa hơn nữa. Dưới chân tôi vẫn còn một khoảng mái hiên dôi ra. Muốn nhảy xuống, tôi phải nhảy xuống mái hiên này và bước một đoạn nữa, rồi chỉ cần gieo mình xuống. Rồi tôi sẽ ngất khi đang rơi, và tôi sẽ chẳng cảm nhận được gì cả. Tôi ngước nhìn lên trời, nhả một vòng khói thật điệu nghệ, khói thuốc bay khỏi miệng theo khung hình tròn rồi tan biến. Tôi không nghĩ đến cái chết, cũng không còn mơ đến sự sống. Tôi để sự trống rỗng chiếm lấy tôi từng chút một, nhưng nhẹ nhàng. Không hẳn tôi mơ hồ với bản thân mình, ít ra tôi biết mình còn việc phải làm cho ngày hôm sau. Tiếng nói sau lưng tôi vang lên khiến tôi ngừng ngay những suy nghĩ của mình. Tôi ghét người ta chen vào những khoảng không gian tôi dành riêng cho mình, đặc biệt trong những giây phút hiếm hoi tôi thấy thoải mái với chính mình như thế này.
“Anh định nhảy xuống hả?” Giọng nói của một cô gái, có điều gì đó run run trong từng chữ. Tôi vội quay sang nhìn cô. Cô không đứng quá gần nhưng cũng đủ để tôi nhìn rõ vóc dáng cô. Cô nhỏ nhắn, mái tóc đang bị gió thổi về phía sau, cô không có nét gì xinh đẹp thông thường, chỉ duy đôi mắt ghì chặt tôi trong đó, đôi môi cô mấp máy câu gì đấy tôi không nghe rõ. Khuôn miệng của cô trông rất quen, tôi nhớ mình đã gặp đâu đó rồi, hoặc chỉ đơn giản là cô giống như bao nhiêu cô gái mà tôi đã gặp trước đây. Tôi ngập ngừng trong vô thức:
“Không…” Rồi vội dập điếu thuốc của mình, tôi không suy nghĩ được điều gì, ngoài việc ngoái đầu lại nhìn cô đang không giấu nổi vẻ ngạc nhiên của mình.
Cô bắt đầu tiến lại gần tôi. Cô nhón gót chân nhìn qua thành lan can mà tôi đang ngồi, tựa như một đứa trẻ đang rình mò một điều gì đó bí ẩn sắp nhảy ra từ trong bụi rậm. Cô thở dài một cách nhẹ nhõm.
“Trời ơi, vậy mà em tưởng anh dám ngồi trên đây mà nhìn thẳng xuống, cao lắm đó. Mà anh không sợ à?”
“Tại sao phải sợ?” Tôi hỏi. Tôi chợt nhận ra là cô đang nhầm tôi với anh trai của tôi. Nếu là một người xa lạ thì cô sẽ không có vẻ thân mật và cởi mở như thế.
“Sợ độ cao đó.” Cô ngồi xuống, lưng tựa vào tường, trong khi chân tôi vẫn còn đong đưa trong tầm mắt cô. “Nếu anh có ý định nhảy xuống, thì cũng phải đợi em về đã, em không muốn người ta điều tra em đâu. Mà anh còn điếu nào không?” Cô chỉ tay về phía hộp thuốc lá để ngay bên cạnh tôi. Tôi nhảy xuống ngồi cạnh cô, càng nhìn rõ cô, tôi càng nhận thấy cô không phải là tuýp phụ nữ tôi thích. Chẳng có gì nhẹ nhàng, vô tư ngoài cái dáng vẻ nhỏ nhắn đó, ngoại trừ việc trông cô rất trẻ con. Tôi lén nhìn cô vì đôi mắt cô đỏ hoe. Nhưng tôi không biết nói gì ngoại trừ im lặng. Cô nhìn tôi chằm chằm, rồi thở dài, tôi đành lên tiếng:
“Anh… chỉ ngồi chơi thôi.” Tôi cố bắt chước giọng điệu của anh trai mình khi nói chuyện với con gái, tôi cố gắng không cười phá lên. Cái giọng điệu của nó khi nói chuyện với người khác phái chẳng có chút màu sắc gì ngoài vẻ ngoài lạnh băng. Tôi không biết từ lúc nào nó lại thân thiết với nhiều người khác phái như thế, có thể hai cũng có thể gọi là nhiều.
“Anh làm em nhớ tới một chuyện, năm em mới học lớp mười, bữa đó học môn Toán. Em không biết cô giáo đã gặp chuyện gì ở nhà, cô nói với lớp rằng bất cứ ai làm ồn sẽ bị đuổi ra khỏi lớp. Bữa đó em không may, em làm rơi quyển vở, thế là cô nhất quyết đuổi em ra khỏi lớp. Em nhớ mình đã đứng khóc rất lâu vì thấy oan ức. Trong một khoảnh khắc nào đó, em đã muốn nhảy xuống, dù lớp em ở lầu 3 thôi. Chỉ cần một cú nhảy thôi, cả sự nghiệp của cô ta sẽ mất hết.” Cô cười cay đắng.
“Vậy tại sao em… không nhảy?” Tôi hỏi.
“Tại em hèn đó, anh không biết hả? Cái chữ hèn đã thật sự cứu rỗi cuộc đời em rất nhiều.” Tôi hiếm khi nghe ai đó kể chuyện, và cũng hiếm khi chạm vào mặt tối của một con người như người ngồi bên cạnh tôi đây.
“Rồi sau đó thì sao?” Tôi tiếp tục hỏi.
“Những gì xảy ra sau đó mới đáng sợ, nó chỉ làm em càng ghét con người hơn thôi. Tất cả mọi người trong lớp đều nhìn em với ánh mắt nửa thương hại nửa trách móc, như thể bà cô đó làm vậy với em là đáng cho em lắm. Em đã phải sống trong vỏ bọc đó trong một thời gian rất dài. Ngoan hiền, cố gắng không bộc lộ bản thân mình càng nhiều càng tốt, càng giống mọi người xung quanh càng khiến em ít bị tổn thương. Cái vỏ bọc hèn hạ, nhu nhược đó gắn chặt với em tới nỗi đến giờ, em tưởng đó chính là con người thật của em.”
“Em kể chuyện cho anh… nghe vì muốn anh đừng nhảy xuống hay có mục đích gì khác không?” Tôi gượng cười nhìn cô.
“Đôi lúc làm kẻ hèn trong xã hội này vẫn tốt hơn. Dù sao cũng chẳng ai muốn làm bạn với một thằng hèn đâu. Nhưng mà một mình vẫn tốt hơn ở gần những người lúc nào cũng làm mình thấy tồi tệ.” Cô lại thở dài rồi nhìn sang tôi: “Bữa nay anh lạ thiệt, tự nhiên ít nói hẳn.”
“Không phải là anh… ít nói mà là đột nhiên anh thấy mình nên im lặng.”
“Ồ, vậy ra là em không nên kể chuyện cho anh nghe.” Cô nhìn tôi mỉm cười, hình như cô vẫn đang che giấu điều gì đó,… nhưng không, tôi muốn biết nhiều hơn nữa về thế giới của cô gái có phần kì lạ này.
“Sao em lại đến đây? Sao em… lại biết anh… ở trên đây?” Mỗi lần xưng hô với cô lại khiến tôi có phần ngượng ngùng. Tôi đang dùng hết năng lực của bản thân để giữ mình ngồi thẳng. Nhưng không hiểu sao tôi lại thấy mình khá thoải mái trong tình huống khó xử như thế này.
“Tối qua người yêu cũ đến tìm em…” Cô thở dài và bắt đầu châm một điếu thuốc khác, tôi đang tự hỏi rằng cơ thể cô có thể chịu đựng được bao nhiêu nicotine một ngày, so với thể trạng của mình thì cô hút rất nhiều thuốc. “Anh ta ở lại đêm qua, rồi anh ta nói yêu em, và nhiều thứ nữa… giờ em chỉ cảm thấy trống rỗng, đột nhiên em lại nghĩ đến việc hai tuần rồi chưa gặp anh…” Cô tựa đầu vào vai tôi, mắt nhắm nghiền một lúc. “Thật mệt mỏi, cảm giác sẽ không bao giờ bình yên.”
“Em có yêu người đó không?” Tôi hỏi, nhưng đột nhiên hào hứng với chính câu hỏi của mình đặt ra, có vẻ cô gái này với anh trai tôi rất thân.
“Anh im lặng một vài phút, chỉ cần làm một con ma nơ canh được không?” Cô thì thầm vào tai tôi. Từ nhỏ đến lớn, chưa ai ra lệnh cho tôi kiểu như thế. Tôi ngồi im, nhìn thẳng về phía trước và giữ người mình cứng đơ. Hơi thở cô đều đặn, lắm lúc ngắt quãng, nhưng mắt cô nhắm nghiền, rồi đột nhiên nước mắt cô bắt đầu chảy, và tôi nghe tiếng thổn thức đâu đó. Tôi lén quay sang nhìn cô, nhưng thứ chạm vào mắt tôi chính là đôi môi của cô, đang mím lại, giống như đang kìm nén điều gì đó lại. Đột nhiên cô hỏi:
“Có phải làm người như em yếu đuối lắm phải không?”
“Em không yếu đuối, thế giới này mới yếu đuối.” Thời gian và không gian ngay lúc đó dường như chỉ có tôi và cô. Tôi dường như quên mất vai trò của mình, rằng tôi đang đóng giả anh trai mình; còn cô, đang lầm tưởng tôi là bạn của mình. Nhưng trực giác mạnh mẽ mách bảo tôi rằng: cô không dành cho tôi, vì cô đã lỡ thuộc về người khác. Nhưng tôi vẫn muốn hôn cô, một người lạ mà tôi chưa về biết tên.
“An… Em làm gì ở đây vậy?” Tiếng nói của anh trai tôi làm tôi giật thót mình. Và giờ tôi đã biết tên cô. An, cái tên mà cha mẹ định đặt cho hai đứa tôi trước khi ra đời, dù có được đặt tên gì thì tôi vẫn không thích cái tên kì dị đó, tại sao không đặt hẳn là chữ A, B, C… X, Y, Z gì đó.
An ngẩng người lên, vội nhìn sang tôi, xong nhìn anh trai đang đứng về phía đối diện. Gương mặt cô đỏ ửng lên cùng với vẻ mặt bối rối khiến tôi bật cười. An vùi mặt trong lòng bàn tay rồi thở dài khi anh trai tôi bước tới, mắt cô long lên đầy vẻ giận dữ:
“Sao anh chưa bao giờ nói với em rằng có một người giống hệt anh vậy?” An chỉ tay về phía tôi, đang cố mím môi giấu đi vẻ phấn khích. Có rất nhiều người nhầm lẫn chúng tôi, nhưng chưa có tình huống nào khiến tôi buồn cười như vậy.
“Vì em có bao giờ hỏi anh đâu…” Anh trai tôi trả lời với vẻ bình thản, dù tôi biết trong lòng nó đang rối tung. Chắc hẳn nó rất thích cô gái này.
“Nhưng mà cái người này có biết về sự tồn tại của em không?” An nhìn qua tôi, mắt mở to ra vẻ hăm dọa. Một phút trước thôi, cô còn dựa vào vai tôi, một phút sau cô lại có thể nhìn tôi như thể đang nhìn kẻ thù. Cô nhìn sang tôi, xong nhìn anh trai tôi với vẻ mặt nửa hào hứng, nửa tức giận: “Công nhận hai người giống nhau như hai giọt nước…”
“Tất nhiên là biết, nhưng không biết nhiều…” Nó trả lời, tôi không biết câu trả lời đó có ý nghĩa gì với hai người, nhưng nó khiến gương mặt của An trở nên méo mó.
“Khoan đã, anh nói người này biết về em, rốt cuộc là biết điều gì?” Vẻ mặt giận dữ của An có vẻ rất thu hút, đặc biệt đôi mắt của cô, tôi tưởng tượng rằng cô sắp nhảy sổ và bóp nát anh trai tôi ngay lập tức.
“Anh đã nói gì đâu.” Anh trai tôi cố tỏ vẻ bình tĩnh và dùng hết sức quyến rũ mà nó có để xoa dịu cô gái đối diện. Nó chắc chắn đã yêu cô rồi, không sai một chút nào.
“Anh biết rằng nó có một người bạn, nhưng không biết người đó tên gì.” Tôi bắt đầu giải thích hộ nó, anh trai tôi vô tình bước giật lùi về phía tôi, trông như chúng tôi là một đội. Nhưng chắc nó quên rằng người đang đứng trước mặt không phải là cha mẹ của tôi, mà là người nó yêu.
“Ai cho phép được quyền xưng “anh” với tôi vậy?” An bắt đầu lớn tiếng, nhưng thứ sau đó còn đáng sợ hơn, cô hét vào mặt anh trai tôi: “Xem như chúng ta chưa từng biết nhau vậy”. An ngay lập tức chạy về phía cánh cửa, rồi biến mất.
Nó đứng đó rồi thở dài. Tôi thấy lạ khi thấy nó đứng yên, mà không đuổi theo An.
“Sao mày không chạy theo?”
“Có ý nghĩa gì đâu.” Nó quay lưng lại, trèo lên thành lang can, bắt đầu châm thuốc và nhìn xuống đường. Nó nhướng mày nhìn tôi: “Mày không định nhảy xuống phải không?”
“Tất nhiên là không rồi. Tao đang hóng gió thôi.”
“Mày làm tao hết hồn.”
“Mày không cần phải lo đâu, ít ra tao biết sáng mai tao dậy tao phải làm gì.” Tôi lấy thuốc từ túi áo của nó, châm thuốc rồi nói: “Cổ thích mày.”
“Ai?”
“An, cổ kể rất nhiều chuyện với mày, cả chuyện không nên kể.”
“Chuyện gì?” Nó quay sang hỏi với vẻ bất ngờ.
“Chuyện với người yêu cũ.” Tôi nói. Nó chỉ ậm ừ, rồi im lặng không nói gì thêm. Tôi nói tiếp. “Tao chỉ xem mày là người thân duy nhất, cũng không ai hiểu nhau như tao với mày, nhưng dù gì mày cũng phải sống cuộc đời của mày, mày không cần phải vì tao mà làm những thứ mày không thích.”
“Tao có không thích gì đâu.” Nó nói, với vẻ dửng dưng như ngày thường.
“Học vẽ, mày không thích thì đừng đi đến xưởng vẽ với tao nữa.” Cuối tuần, chúng tôi thường hay đến xưởng vẽ của một người quen, tập trung vào những bức họa của mình, nhưng tôi biết nó chưa bao giờ thích đến đó.
“Tao vẫn sẽ đến đó với mày nhưng với một điều kiện, mày phải đến phòng tập boxing với tao.” Nó cười khanh khách: “Tao sẽ không nói với mẹ đâu.”
“Ok, tao sẽ đi với mày. Mày với An đã đi tới đâu rồi?”
“Không tới đâu cả, hai tuần rồi An không liên lạc với tao.” Nó lắc đầu cười trừ rồi nhả khói, nhìn vô định. “An là một người khó hiểu.”
“Nếu anh không tiến tới, thì em sẽ tiến tới.” Tôi cười khúc khích, nhưng tôi chỉ nói những điều tôi đang nghĩ trong đầu.
“Tao sẽ giết mày.” Nó tuyên bố.
“Em sẽ học boxing.” Tôi cười nham nhở.
“Cuối cùng mày cũng trở về, tao tưởng tao không gặp được mày như xưa.”
“Tao khác lắm hả?” Tôi hỏi.
“Ít ra tao thấy mày đang sống.” Nó gật đầu cười. Có thể nó đúng, chỉ là tôi chưa bao giờ thấy mình cười nhiều như ngày hôm nay.
*******************************
Chúng tôi bước xuống nhà. Ông lão nhà bên cạnh vẫn chưa ngủ, tiếng tivi nhà ông vẫn vang ra khắp hành lang. Rõ ràng ông ta không thèm đóng cửa và đang ngồi gục mặt trước cái tivi. Tôi vội gõ cửa nhà ông ta, kiểu gõ dồn dập khiến ông ta tỉnh giấc.
“Mày kiếm ông làm gì?” Ông ta vừa chống gậy vừa bước ra cửa.
“Đóng cửa đi, khuya rồi, không là có trộm đó.” Anh trai tôi vừa đứng trước cửa vừa chăm điếu thuốc, vừa làu bàu; còn tôi thì nhìn ông ta với nụ cười thân thiện.
“Ai dám trộm đồ của tao.” Ông ta gần như gầm gừ.
“Hai thằng quỷ nhà đối diện.” Anh trai tôi nhìn ông cười khúc khích.
“Ngủ đi, hai thằng chó.” Ông cười rồi kéo cửa lại.
“Trời trở lạnh rồi, nhớ đắp chăn, kéo cửa sổ lại đó.” Anh trai tôi la lên, khiến tôi không thể nhịn cười. Tôi biết, bình thường người luôn vui vẻ trò chuyện với ông ta chính nó. Mặt nó chỉ hằn lên vẻ khó chịu vì không có bất kỳ cảm xúc nào được biểu hiện bên ngoài, nên người ngoài có phần e sợ nó. Nhưng nó lại là một người khác hẳn trí tưởng tượng của mọi người. Chúng tôi về nhà, ai trở về phòng nấy, bình thường ở nhà chúng tôi ít trò chuyện cùng nhau, vì giờ sinh hoạt gần như trái nhau.
Tôi trở về thế giới của mình. Những quyển sách, những bức tranh, đang nằm lẫn lộn và đè lên nhau. Tôi ngồi xuống, bắt đầu vào việc của mình. Tiếng đóng sầm cửa dồn dập khiến tôi giật thót mình. Tôi biết nó đã chạy ra ngoài, chắc chắn là tìm đến An. Không sai đâu được, không chỉ mình nó hiểu tôi. Tôi ngồi sắp xếp lại đống giấy vẽ đã cũ của mình. Bức tranh tôi đã từng vẽ bỗng hiện ra ở đó. Trước mắt tôi. Đôi môi không son phấn cầu kỳ của người lạ mà tôi chẳng mảy may quan tâm. Với tôi, chủ nhân của đôi môi đó cũng chỉ giống bao nhiêu người mẫu tranh chân dung mà tôi từng gặp. Cho đến tối nay, tôi bỗng nhận ra mình đã ở rất gần cô. Một nỗi khao khát mơ hồ đang chiếm lấy tôi.