Ems' Stories

[Us] Chapter 22: An

Mọi thứ có vẻ không giống như bề ngoài của nó. Thứ khiến chúng ta bị lừa chỉ là vẻ ngoài của một con người, còn lại chúng ta không thấy điều gì khác. Tôi thấy mình như một đứa trẻ ngây thơ khi nhìn vào gương mặt Khương và người bên cạnh mình, như thể giữa họ có một tấm gương và tôi là người duy nhất thấy được hai phía của tấm gương đó. Chỉ duy, tôi không thể phân biệt được đâu là hình, đâu là bóng. Tôi thấy mình thật ngốc khi chưa bao giờ hỏi Khương về gia đình. Tự khi nào tôi trở nên mất cảnh giác với một người như thế? Tất cả mọi cuộc nói chuyện giữa tôi và cậu ta chỉ là những câu chuyện một chiều từ phía tôi. Làm sao tôi trở nên ích kỷ và vô tâm như vậy? Tôi tua ngược lại hình ảnh từng khung cảnh của những ký ức của tôi và cậu ta, chỉ để xem mình có bỏ qua một giây phút nào – giây phút cậu ta là một người khác hẳn mà tôi vô tình không nhận ra. 

Ký ức của tôi khiến mình trở thành một con ngốc thêm một lần nữa. Đã hai tuần nay, tôi chưa hề gặp nó. Không, người ta không thể có một bản sao như thế chỉ trong vòng hai tuần, công nghệ hiện đại nhất của thế giới cũng chẳng làm được điều đó. Đầu óc tôi bắt đầu vẽ nên những giả thuyết không có thực. Có vẻ tôi đã đọc quá nhiều tiểu thuyết viễn tưởng. Đầu óc tôi trống rỗng suốt quãng đường từ nhà Khương về đến phòng của mình. Những lúc như thế này tôi tận hưởng từng giây phút đắm chìm trong cảm xúc của riêng mình, dù là vui buồn, giận dữ hay thất vọng… tôi chỉ thích ở một mình. Giây phút này, điều duy nhất tôi muốn chỉ là góc nhỏ của mình, trùm chăn kín mít và hồi tưởng về mọi thứ, về anh, về Khương, về quá khứ bừa bộn của mình… rồi cứ thế mơ màng chìm vào giấc ngủ, dù chập chờn cũng tạm chấp nhận được.  

Nếu cuộc đời quá dễ dàng với tôi, chắc chắn tôi sẽ chán. Tôi vặn chìa khóa, mở cánh cửa phòng ra, bao nhiêu âm thanh ồn ào nhất trên đời như thể những con côn trùng đáng ghét tấn công vào tai tôi. Mẹ, tôi tự lầm bầm với chính mình trước khi kịp nhìn kỹ ai – cái lũ nhốn nháo đang ngồi trong phòng mình. Tôi sống chung với hai người bạn cùng phòng, một người là bạn thời phổ thông của tôi, người còn lại là một chị sinh viên năm tư. Việc họ thân thiết với nhau và thường xuyên chỉ trỏ gì đó sau lưng không khiến tôi quan tâm, nhưng việc họ đem một đống bạn bè về thế này lại khiến tôi tức giận. Không điều gì khó chịu bằng việc không gian cá nhân của bản thân bị xâm phạm một cách khiếm nhã như thế. Bạn của hai người đó đều đã đi làm, hình như là quan chức nhà nước thì phải – tôi đếch quan tâm, tôi chỉ đang thắc mắc khi nào mình được ngã lưng đây. Ngày hôm nay, tồi tệ hết chỗ nói. Người yêu cũ ở lại đây – mối quan hệ tôi chẳng thể nào định nghĩa được nhưng cũng chẳng dám định nghĩa, rồi kế tiếp là em trai sinh đôi của Khương – mối quan hệ của tôi luôn khác hẳn những người khác, và lúc này tôi đang đứng giữa đống hỗn độn của cuộc đời mình. Nhưng không hỗn độn bằng đám người trước mặt, tiếng nói  trộn lẫn với mùi rượu nồng trong không khí, chưa kể đến khói thuốc như màn sương mờ của trời đông. Tôi không thích con người, từ giây phút này.

Tôi lách mình qua khỏi những người thân quen xa lạ, đứng ngoài ban công nhìn xuống đường. Làm thế nào giữa lòng thành phố này lại có con đường vắng lặng đến kỳ lạ như thế. Thành phố không ngủ, chỉ mới mười giờ nhưng có vẻ mọi sinh hoạt hằng ngày đã kết thúc như cái vùng quê heo hút nào đó, thấp thỏm, thở dài như một người già đang tự dỗ giấc ngủ của mình. Tôi rít điếu thuốc và ngồi trầm ngâm một mình, thỉnh thoảng có vài tiếng rao của cô bán bánh giò qua lại để chứng tỏ thành phố là một người thức khuya. Có tiếng nói lớn hướng về phía tôi, kèm theo là tiếng nhạc 

“Con gái hút thuốc là không hay đâu bé ơi.” Tôi biết người đang hỏi tôi là ai. Anh họ của người bạn cùng phòng. Tôi gặp anh ta vài lần, cũng có thể gọi là thân thiết, nhưng có vẻ chỉ dừng ở đó. Tôi không thích cái cách anh ta nhìn tôi, như thể tôi là hiện thân hoàn hảo cho người con gái mà anh đang đơn phương. Một lí do khác để tôi không thích anh ta.

“Vậy con gái phải làm sao mới hay hả anh?” Tôi nói vọng vào với vẻ dửng dưng. Trong khi anh ta chưa kịp dụi điếu thuốc của mình đã dạy tôi cách sống. Thêm một lí do nữa rồi. Tôi tự thì thầm trong đầu mình.

Điện thoại vang lên tiếng chuông như có ai đó đang than vãn, tôi trộm nghĩ đến anh. Tôi nhớ vẻ giả vờ lịch sự và quảng giao của anh khi gặp những người xa lạ, phải chi tôi có sức chịu đựng đó của anh, hay chí ít tôi có anh bên mình lúc này thì tốt biết mấy. Tất nhiên, anh không phải là người xuất hiện để giải quyết vấn đề của tôi. Nếu không muốn nói, anh chỉ xuất hiện kèm theo vấn đề nào đó. Anh luôn là vấn đề của tôi – vấn đề không thể nào giải quyết được. Tôi nhìn vào tên người gọi đang nhấp nháy trên màn hình, là Khương. 

“Gì…?” Tôi nói chuyện với giọng hằn học, tôi đang đóng vai một cô gái đang giận dỗi. Sao có thể tỏ ra mình ổn được khi tôi mới vừa hét lớn với người trong phòng. Khương có vẻ là một vị cứu tinh khi xuất hiện đúng lúc. Cậu ta luôn như thế, xuất hiện đúng lúc và nói những câu người khác muốn nghe. Người khác có thể dễ cảm thấy cậu ta gần gũi trừ phi họ quá đã quá quen với sự giả tạo. Với tôi, cậu ta hoàn toàn khác. Chỉ là tôi chẳng thể giải thích chữ “khác” này với người ngoài, càng không thể giải thích từ này với Khả, nhất là khi nó nhìn Khương với ánh mắt quen thuộc. Ánh mắt của nó nhắc tôi nhớ quá khứ của tôi. Tôi thấy mọi thứ trong mắt cô ta, như thể khao khát tình yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời; hơn bất cứ thứ gì mà cô ta có. Cảm nhận được mọi thứ không phải là một đặc quyền, mà là một lời nguyền!

Khương muốn nói chuyện với tôi về việc lúc nãy – câu chuyện ở trên sân thượng. Tôi ghét những cuộc nói chuyện kiểu vậy, như thể tôi là người không biết thông cảm cho người khác vậy. Tôi thừa thông cảm để ban phát cho người khác mà, chẳng qua họ cho tôi lí do để tôi ích kỷ – tôi thầm nghĩ khi vụt chạy khỏi căn phòng đó, tôi chẳng còn nơi nào khác để đi. Nhưng thực tế tôi không hề giận cậu ta về việc giấu tôi rằng cậu ta có một bản sao giống hệt mình như vậy. Chẳng qua tôi đang bực tức với chính bản thân mình, tại sao tôi có thể vô tư với cậu ta tới mức như vậy? Hình ảnh cậu ta đã vô tình xâm chiếm đầu óc của tôi vượt quá giới hạn cho phép. Nhưng tôi chẳng thể nào phủ nhận được rằng tôi rất tò mò về con người cậu ta dù biết rõ cậu ta thích mình. Cậu ta tựa như quyển nhật ký của Tom Riddle vậy, một câu đố đầy hàm ý. Nhưng khi chính cậu đưa cho tôi lời giải thì tôi thấy mình hoàn toàn bất ngờ, và cả hào hứng nữa. Nhưng sự tò mò về cậu ta khiến tôi thấy mình trở nên tầm thường và dễ tổn thương hơn bao giờ hết.

************************

  Tôi đã từ chối Khương một cách thẳng thừng nhất, tôi nghĩ vậy. Tôi nghĩ mình không sẵn sàng bước chân vào mối quan hệ với cậu ta, dù thỉnh thoảng cậu ta toát ra một sức hút không thể chối từ được. Những loài săn mồi nguy hiểm luôn khoác lên mình bộ lông sặc sỡ nhất, thường là như vậy. Nhưng loài nguy hiểm nhất lại là loài ẩn mình tốt nhất, làm thế nào cậu ta lại thuộc hai loài đó cùng lúc được. Cậu mang lại hình ảnh của anh một cách chân thực nhất nhưng lại tô vẽ đậm nét những chất của riêng mình. Những giấc mơ kỳ lạ luôn cuốn lấy tôi sau khi ở cạnh cậu ta đêm đó. Tôi thấy mình ngồi đó, trần trụi dưới đáy của một cái giếng khô cằn, không ai đến giúp tôi. Ánh nắng chói chang chiếu thẳng xuống, như ngọn lửa đang cố mơn trớn từng mảnh da thịt của tôi. Có một vài người phía trên miệng giếng đang chỉ trỏ như thể tôi là một con vật bị nhốt trong sở thú. Tất nhiên, trong một thế giới đầy những trang phục lộng lẫy, khắc họa được cả bản chất của con người thì tôi lúc đấy là một kẻ ngoại lai, một thứ kỳ dị. Rồi có người đưa tay kéo tôi lên, là anh. Tôi mừng rỡ như thể đứa trẻ được đón về từ nhà trẻ vào ngày đầu tiên đi học. Tôi thấy mình không hề đơn độc, lại tràn đầy sức sống. Tôi không biết mình hạnh phúc vì được cứu vớt hay vì người cứu vớt đó là anh. Nhưng khi tôi nhìn kỹ hơn, người đó không phải là anh, mà là Khương. Tôi gần như khóc nức nở vì hụt hẫng. Tôi không thể miêu tả cảm giác đó như thế nào, chỉ là tôi chưa từng cảm giác nào như thế ngoài đời thật. Cảm giác đó khiến tôi tỉnh giấc giữa đêm như thể đó là cơn ác mộng đáng sợ nhất mà tôi từng gặp. Tôi đã muốn người đó là anh. 

“Chẳng có gì sau đó cả, em không phải là con thiêu thân nhìn thấy anh như thể một thứ ánh sáng hào nhoáng; anh càng không phải là cái phao để em bám vào. Trên đời này có hai loại đau khổ: một loại là do người khác đem đến cho mình, loại kia là do mình chọn. Em vẫn không biết mình nên làm gì với cuộc đời này.” Tôi đã lựa chọn một hướng hoàn toàn khác khi nhìn theo làn khói thuốc bay lên và tan biến mất. “Anh về nhà đi, mai em gọi anh.”  

Không gian gần như nuốt trọn những gì tôi nói, tôi gần như co rút vào thế giới của mình. Tôi không muốn mở lòng với ai khác, tôi cần thời gian cho chính mình. Khương im lặng một khoảng dài rồi nói, âm điệu không có gì thay đổi.

“Ừ, nhưng anh đi về rồi em sẽ không có cơ hội đâu.” Có cái gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng của tôi, tôi không thể vì một lời nói như thế mà cảm động được. Và tôi không muốn mình trở thành trò cười của một lần nào nữa, dù cảm thương, thì cũng chỉ là một trò đùa không hơn không kém. 

Tôi hi vọng bậc thang lên đến phòng tôi cứ kéo dài mãi, cứ như vô tận, để làm cạn kiệt sức lực của đầu óc tôi để tôi được nghỉ ngơi. Nhưng đâu có dễ như vậy, chắc chắn có người đang nói với tôi điều đó. Phía sau cánh cửa đó còn hỗn độn trong thế giới của tôi, và tôi thật sự rất ghét họ, kiểu ghét có thể biến người khác vô hình trong mắt mình. Tôi chợt nhận ra Khương là cứu cánh cuối cùng của mình. Có thể tôi ích kỷ hơn mình tưởng. Tôi vội thu gom quần áo của mình cùng vài quyển sách vào ba lô và bắt đầu gọi Khương. Tiếng chuông kéo dài khiến tôi gần như hoảng sợ. Cái cảm giác hoảng loạn khi chỉ thấy bản thân đứng đó vô hình của thế giới đầy âm thanh, sôi nổi, những người đó đang mở miệng và cố nuốt lấy từng hình ảnh đầy vẻ mỉa mai đang hiện rõ trên gương mặt của tôi. Từng cử chỉ một. 

“Tối nay em không muốn về nhà, anh có thể cho em cơ hội không?” Tôi nói xong rồi vội cúp máy, bạn cùng phòng hỏi tôi với vẻ tò mò:

“Mày định đi với ai vậy?” Tôi biết nó chỉ đang đặt câu hỏi tu từ thôi.

“Bạn trai.” Rồi tôi quay lưng đi, đóng sầm cửa ở sau lưng với vẻ khiếm nhã nhất. Tôi nghĩ những người đó xứng đáng như vậy, dù tôi có làm gì tốt đẹp đi chăng nữa, tôi sẽ luôn là câu chuyện phiếm mua vui của họ. Họ làm như thể họ chưa từng qua đêm với người khác, đừng cố tỏ vẻ quan tâm. Một vài người quan tâm đến người khác chỉ để cho mình quyền phán xét người khác thôi. 

Tôi đứng trước cổng và không có hi vọng rằng cậu ta sẽ xuất hiện. Có thể đêm nay tôi sẽ lang thang ngoài đường. Quá ngu ngốc để gọi người mình vừa làm tổn thương, nhưng tối nay tôi chưa phải là người ngốc nhất. Cậu ta đứng ở góc khuất của con hẻm, nhìn tôi mỉm cười:

“Em định bỏ nhà đi theo trai thiệt luôn hả?” 

“Em không còn lựa chọn nào khác.” Tôi gượng cười, dù trong lòng tôi đầy vẻ tức giận. 

“Nè, em không thể nói chuyện với người cho em ngủ nhờ kiểu vậy đâu.” Cậu ta cười như được mùa. Tôi khoác tay cậu ta bước đi lững thững trên con đường vắng vẻ, chúng tôi chẳng nói với nhau nhiều, nhưng việc im lặng chẳng làm đối phương khó chịu. Tôi ghét cái việc mình ngồi nhìn người khác im lặng – theo cách nếu chúng ta không nói gì với nhau, chắc chắn không khí sẽ gượng gạo lắm, rồi tôi lại vô tình nói những thứ không nên nói, để rồi hậu quả cuối cùng là mối quan hệ tan vỡ. Anh và tôi chính vì như thế mà xa nhau, tôi khao khát muốn nói ra những điều mình nghĩ, còn anh thì không thể chấp nhận những ý nghĩ kỳ quặc của tôi. Chúng tôi chia tay không phải vì người thứ ba, chỉ vì mối quan hệ của chúng tôi có lỗ hổng để người khác chen vào. Tôi đặc biệt thích cảm giác mình im lặng khi ở gần cậu ta, cảm giác có ai đó hiểu được kêu cứu không lời của mình vậy.

“Nếu sau này không gặp nhau nữa, anh sẽ nhớ rằng từng có một người ngây thơ đến nỗi bỏ nhà theo anh như thế này.” Cậu ta cười. 

“Đã nói là không còn lựa chọn nào khác mà.” Tôi cười rít lên, gió se se lạnh luồng giữa hai chúng tôi. Cậu ta kéo tôi đi sát vào lề, ít ra tôi không còn cảm giác mình chỉ có một mình. Cả hai chúng tôi cùng cười khúc khích như thể những đứa trẻ đang chơi trò trốn tìm vừa mới tìm thấy nhau.

********************************

Chúng tôi rảo bước dọc bờ sông khi trời đã về khuya. Chúng tôi nói những câu chuyện không đầu không cuối, nhưng tôi biết chắc nếu có người thứ ba ở đây, người đó cũng không hiểu những gì chúng tôi nói là gì. Tôi nói mọi thứ với cậu ta trừ chủ đề về gia đình. Tôi không muốn sa đà vào câu chuyện của gia đình mình rồi lại thấy mình không bao giờ đủ cả.

“Em không định hỏi về gia đình anh à, sau khi em đã gặp một người trong đó?” Cậu ta hỏi, như thể đang thăm dò tôi.

“Nếu em hỏi anh thì anh hứa anh sẽ không hỏi lại không? Em thì không hứng thú với các vị phụ huynh lắm trừ khi đó là một thủ tục xã giao.” Tôi cười nhẹ rồi nói tiếp: “Mặc dù em trai anh rất thú vị, nhưng không có nghĩa là em quan tâm đến gia đình anh.” 

“Tất cả các cô gái anh gặp đều muốn điều tra về gia phả nhà anh…” Cậu ta trầm ngâm: “Em rất lạ so với những người khác.” 

“Sao anh không nghĩ ngược lại, họ rất lạ so với em.” Tôi bình thản nói, hai tay đút trong túi áo khoác. Cậu ta nhìn vào tôi như thể tôi là một người nào đó lạ lẫm khác thường.

“Cho anh hỏi, trong đầu em chứa gì vậy? Anh chưa gặp ai khó hiểu như em vậy.” 

“Giờ anh gặp rồi nè, nhân tiện cho em mượn cái sô pha của nhà anh tối nay nha?” 

“Em có thể nằm trong phòng anh mà, anh ra sô pha nằm.” Cậu ta khẳng định chắc nịch, nhìn tôi với vẻ ngờ vực.

“Không đời nào, em thích ngủ ở đó mà, không gian riêng tư của em mà.” Tôi cười khanh khách, tôi đã từng ngủ rất ngon trong phòng khách nhà cậu. 

“Em không ngại em trai anh đi ra đó…” 

“Thật sự thì em không nghĩ em trai anh đáng ngại bằng những người trong nhà em lúc nãy.” Tôi nhăn mặt. Hai cô gái cùng hai, ba người đàn ông – tôi gần như không nhận ra bạn mình là ai. Hoặc cũng có thể một phần trong tôi không coi cô là bạn nữa rồi. Nếu không thì tôi đã không đứng đây. Ít ra Khương đáng tin hơn những người đó rất nhiều.

“Anh sẽ xem đó như một lời khen vậy – cho dòng họ nhà anh vậy.” Cậu ta cười như thể được mùa. 

Câu chuyện cứ thế kéo dài mãi cho đến lúc chúng tôi đứng trước cửa thang máy. Tôi bỗng nhớ căn phòng kia, căn phòng mà chúng tôi đã ở lại vào đêm trước cách đây hai tuần.

“Nó làm em nhớ căn phòng kia. 

“Chủ nhân của nó về rồi, nên anh phải trả chìa khóa.” 

“Nhưng mà anh chưa bao giờ kể về chủ nhân của hai người đó cho em nghe.” Tôi ra bộ nài nỉ.

“Bây giờ là một giờ sáng, và em vẫn muốn nói chuyện hả?” Cậu ta vừa nói chuyện vừa tra chìa khóa vào ổ, vừa lầm bầm ra vẻ khó chịu.

“Chịu rồi, em khó ngủ mà.” Tôi nũng nịu với cậu. 

“Em khó ngủ tới mức nào?” 

“Thường em nằm xuống giường lúc mười giờ thì khoảng một giờ khuya vậy em mới dỗ được giấc ngủ của mình, nhưng thường sau đó thì em lại tỉnh giấc, giữa khuya, giấc ngủ cứ như cánh cửa dẫn đến địa ngục.” Tôi ngả mình trên sô pha đẹp như tranh của nhà cậu ta, cái đệm mỏng của tôi cũng không thể sánh bằng cái tấm thảm lót sàn ở đây. Và điều buồn cười nhất là tôi đã buột miệng nói những lời mình nghĩ với cậu, như thể cậu ta vô hại, và cậu ta chẳng quan tâm đến điều đó thật.

“Tất cả là của ba mẹ anh mà, anh chỉ là thằng ăn bám thôi.” Cậu ngập ngừng rồi nói tiếp: “Tại sao giấc ngủ là cánh cửa của địa ngục?” 

“Vì bao nhiêu ký ức không vui mà ban ngày em cố giấu đi, chúng lại xuất hiện ở trong đó.” 

“Tất cả mọi thứ em từng kể cho anh nghe sao?” 

“Đó không phải là tất cả, vẫn còn những thứ khác và… anh ta.” 

“Anh không nên khuyên em bất kỳ điều gì khác ngoài việc là em nên sống tiếp.” 

“Thì em đang sống tiếp đó thôi, nhưng vẫn không ngừng nghĩ đến anh ta, dù em biết lúc duy nhất anh ta nghĩ đến em là lúc say.” 

“Không người đàn ông nào không yêu em lại nghĩ đến em lúc say cả.” 

“Sao anh biết chắc như vậy?”

“Vì lúc tỉnh người ta cố gắng không nghĩ tới em.” 

“Rất là chủ quan.” Tôi lầm bầm với vẻ khó chịu.

“Với em thì anh làm sao khách quan được?” Cậu ta nhìn tôi cười với gương mặt giãn ra, rồi ngả lưng tựa vào ghế. Chiếc ghế chuyên để dành ngồi đọc sách và mở đèn chụp phía sau lưng. Chân dài của cậu ta duỗi ra thoải mái trên mặt bàn rồi quay sang hỏi tôi: “Em có muốn đọc xíu gì rồi ngủ không, hay là uống gì đó?” 

“Không cần đâu, chỉ cần anh ngồi đây cho đến khi em ngủ là được rồi.” Tôi đề nghị nhưng trong lòng thầm nhủ tại sao mình lại có kiểu khiếm nhã như thế?

“OK, nhưng anh hỏi tại sao được không?” Cậu ta trầm ngâm.

“Vì có anh còn thức, em sẽ cảm thấy an toàn hơn một xíu.”

Cậu im lặng, rồi lấy quyển sách để dưới bàn ra, chỉnh độ sáng của đèn rồi lặng lẽ đọc sách. Tôi đã muốn hỏi cậu tên quyển sách là gì, có hay không, nhưng nhìn dáng vẻ đó tôi nghĩ mình nên để cậu trôi trong thế giới của mình. Giống như cách tôi muốn mình đơn độc trong thế giới của mình vậy. Kỳ lạ là từng cử chỉ của cậu ta không tạo nên tiếng động nào. Tôi nằm xuống, ngả đầu rồi lặng nhìn theo từng trang sách chuyển động trên những ngón tay mảnh khảnh của cậu. Tôi nhớ có ai đó nói câu “ngủ ngon” trong mơ và tôi bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ; chỉ có điều, đêm đó quá khứ không còn chờ đón tôi ở bên kia cánh cửa nữa.

Share this post

Leave a Reply

Your email address will not be published.