Ems' Stories

[Us] Chapter 26: Anh trai

 

Một ngày khi chúng ta thức dậy với câu hỏi mình đang làm gì với cuộc đời mình thế này, tôi nghĩ chắc mình đã trưởng thành. Chắc gì tôi đã đúng. Tôi chưa bao giờ đặt câu hỏi đó cho chính mình. An đã nói, em không biết em đang làm gì với cuộc đời của em. Nếu không thể trả lời, chắc hẳn con người ta sẽ không tiếp tục sống. Một mặt nào đó, cuộc đời này có gì đâu mà đáng sống.

Nắng hắt vào từ khung cửa sổ khiến tôi thức giấc. Đã lâu rồi tôi không ngủ ngon giấc như thế, dù tôi chẳng có vấn đề gì với giấc ngủ. Hiếm khi nào tôi trằn trọc, trừ khi gia đình có việc, chỉ duy tôi khó ngủ sâu được. Và tôi quen với những giấc ngủ nửa tỉnh nửa mê, đôi lúc là những giấc mơ kỳ lạ làm tôi giật mình lúc nửa đêm. Đồng hồ điểm chín giờ sáng, tôi đặt hai chân xuống giường như thể người ta kiểm tra độ sâu của nước trước khi lặn xuống biển. 

Tôi tròng cái áo phông vào người trước khi ra khỏi phòng. Đã chín giờ rưỡi sáng, ánh nắng gay gắt hắt vào rèm cửa nóng hơn cái nhiệt độ “thực tế” của giờ này. Trong bếp em trai tôi đang loay hoay với đồ ăn sáng của nó, thỉnh thoảng đôi mắt hướng về An, đang co ro trong tư thế ngủ say. Tôi không hình dung đây là cảnh tượng đầu tiên mà tôi nhìn thấy khi mình mở mắt thức dậy. An hỏi tôi nhà vệ sinh rồi bước đi như thể đang dò dẫm trong bóng tối làm chúng tôi phì cười. Mọi thứ chẳng có gì đáng nhớ nếu An không yêu cầu em trai tôi gọi em bằng chị. Có một thằng anh như tôi có thể là sự tình cờ, nhưng nếu có một người chị như An chắc hẳn là thông điệp của vũ trụ. Vẻ bối rối hằn lên gương mặt của nó nhưng không hề làm khó được nó. Nó vẫn chấp nhận yêu cầu của An như thể đó là điều hiển nhiên, tôi khó mà hình dung được điều gì đang diễn ra trong đầu nó. 

Một ngày của tôi thường chỉ có một mình, vì phần lớn thời gian tôi thức dậy thì nó vẫn còn ngủ say (do nó thường ngủ rất trễ, hoặc thỉnh thoảng nó không về nhà) nhưng nó chỉ xuất hiện trong phòng khách sau mười một giờ trưa. Còn hôm nay, nó đứng trong nhà bếp, vừa nấu đồ ăn sáng vừa thỉnh thoảng quay sang trò chuyện với An, kèm theo những bình luận về những cuốn sách – mà tôi thề rằng mình sẽ không phí thời gian để đọc dù chỉ một lần trong đời. Tôi mân mê ly cà phê trong lúc đọc “Tội ác và hình phạt” – quyển tiểu thuyết mà mẹ thôi trân quý như thể bảo vật và tôi chỉ được phép đọc khi tròn mười tám tuổi. Tôi là người của những quy tắc nhưng rất ghét ai đặt ra nguyên tắc cho mình, thế nên tôi đã lén đọc nó từ năm tôi mười sáu tuổi. Tôi vẫn chưa đọc được một nửa dù tôi sắp sang mười chín. Không phải ai sinh ra cũng có khả năng đọc sách, trừ hai đứa đang tranh cãi đằng kia. về những cuốn sách “self-help”. Nếu muốn biết ý nghĩa của chúng, chỉ cần nhìn vị trí mà mẹ tôi đã cố tính xếp chúng ở nơi cao nhất của kệ sách và hiếm ai đủ kiên nhẫn để với lấy những cuốn sách vô vị đó. Nhưng có điều kỳ lạ rằng An là người duy nhất khiến em trai tôi nói nhiều như thế, bình thường dù nó trông có vẻ hồ hởi với Khả nhưng thực tế nó không để cô ấy tiến đến và chạm vào cuộc sống của mình, giống hệt như cái cách trước đây nó đối xử với bạn gái nó. Nó luôn tỏ vẻ gần gũi nhưng chưa ai thật sự chạm đến cuộc sống thật của nó. Mọi người xung quanh chúng tôi đôi lúc cũng tặc lưỡi cho qua vì vẻ xa cách kỳ lạ của nó rồi tự an ủi mình “tính nó là vậy”. 

Thế giới của tôi chưa bao giờ rộn ràng và sống động như thế. Em ngồi ngay bàn ăn của bếp, đôi mắt đang chăm chú đọc quyển sách dày cộm, hình như nó là cuốn từ điển. Và nó thật sự là cuốn từ điển Oxford của mẹ tôi – cuốn mà bà hay cho rằng lớn tuổi hơn hai đứa tôi. Làm sao trên đời lại có người nào lại so sánh tuổi đời của con mình với đồ vật? 

“Anh không nghĩ em thích đọc từ điển?” Tôi vừa nói vừa mở tủ lạnh tìm chai nước. Tôi đang khát khô cả họng.

“Không ai đọc từ điển hết. Em đang tra từ mới.” Em trả lời dù mắt vẫn tập trung vào những cuốn sách đang bày rải rác trên bàn ăn.

“Tại sao?” 

“Em trai của anh.” An nhún vai và chỉ về phía em trai tôi đang khoác ba lô lên vai và định đi ra ngoài. Nó nhe răng cười một cách giả tạo nhìn về phía em rồi nói:

“Tin em đi, chị cần cái gì đó để giết thời gian.” Rồi đóng sầm cửa bước ra ngoài. Trời Sài Gòn hắt cái nắng vàng rực và nóng rẫy lúc mười giờ sáng. Tôi không thích cái không khí oi bức kiểu này chút nào hết.

“Em đọc nó thiệt hả?” Tôi thắc mắc. 

“Em đâu có điên đâu.” Tôi bật cười khi nghe em nói vậy. 

“Nhưng sao giờ này em lại ngồi tra từ làm gì?” 

“Em đọc rất nhiều sách, nhưng chỉ là sách tiếng Việt, chưa bao giờ em đọc sách bằng tiếng Anh. Em chỉ muốn thử thôi.” An ngập ngừng rồi hỏi: “Hai người đọc hết sách này chưa?” 

“Thằng kia đọc rồi.” Tôi cười cho qua chuyện. Tôi chẳng phải là thể loại mọt sách giống nó. Phần lớn thời gian rảnh tôi sẽ cày game và đọc truyện tranh, trái ngược hẳn với nó. “Nó hay mất ngủ nên dùng mấy cuốn này để giết thời gian.” 

“Có sách để giết thời gian cũng hay. Em chưa bao giờ bước vào căn nhà nào có nhiều sách đến vậy.” An nhìn mơ màng vào cái kệ sách chiếm gần một nửa căn hộ của chúng tôi. 

“Của mẹ anh.” Mẹ tôi là người có niềm đam mê với sách vở đến nỗi trở thành một nỗi ám ảnh với ba người còn lại trong nhà. “Đây chỉ là một phần ba so với phòng sách ở nhà anh.” 

“Nhưng đây toàn sách tiếng Anh thôi, sao mà em có thể hiểu được hết. Làm sao em có thể đọc hết bao nhiêu đây sách ?” An tò mò hỏi.

“Đọc đi, em sẽ nhận ra ngôn ngữ có thể thay đổi tư duy.” Tôi vừa pha cà phê vừa nói.

“Đó không phải lời của một thằng nhóc mười tám tuổi, đang học đại học năm nhất.” An bình luận, em tưởng là em lớn tuổi hơn tôi chắc?  

“Anh là đứa con hiếu thảo và rất nghe lời, hơn nữa, anh không phải thằng nhóc.” An cười khi nghe tôi nói vậy. “Mẹ anh nói câu này ra rả suốt mười mấy năm.”

“Em hỏi anh cái này được không?” An chống cằm nhìn tôi như một đứa trẻ đang muốn xin phép phụ huynh ra ngoài chơi.

“Tất nhiên rồi. Em muốn ăn gì nữa không, trong tủ lạnh vẫn còn vài thứ.” 

“Sao cũng được.” Em thì thầm trong miệng rồi chuyển chủ đề: “Anh có kế hoạch gì cho tương lai không?” 

“Anh cũng không biết, mình đang học đại học mà, anh chẳng biết làm gì ngoài việc đi học.” 

“Nhưng mà anh có nghĩ ngành học của mình có tương lai không?” Em thắc mắc.

“Từ nhỏ, anh đã được tự do lựa chọn việc anh muốn làm, bằng cách học thử cái này một chút, cái kia một chút, nên thành thật mà nói, anh có thể biết rất nhiều thứ, nhưng anh không biết mình thích cái gì và mình muốn cái gì.” Tôi nhìn đôi mắt đang cười của An rồi nói tiếp: “Làm tốt một việc gì đó không có nghĩa là mình thích việc đó.” 

“Nhưng ít ra anh có cơ hội để tìm thứ mình vừa giỏi mà vừa thích nữa.” An khẳng định.

“Vậy còn em, em tìm được thứ đó chưa?” Tôi hỏi ngược lại An.

“Sở thích của em thì nhiều lắm, nhưng cái em giỏi thật sự thì không có. Nói thật thì em đôi lúc chẳng biết phải làm gì với cuộc đời mình. Thứ em thích chỉ là đọc sách. Nhưng đọc sách đâu có nuôi sống em được.”

“Ai biết được có một ngày nào đó có người trả tiền cho em đọc sách.” 

“Chắc không ai điên vậy đâu.” 

“Em trai anh đã trải qua rất nhiều giờ đồng hồ với nhà tâm lý của nó, và ba mẹ anh phải chi tiền cho một người chỉ để lắng nghe và nói chuyện với nó. Xã hội này nhiều lúc xuất hiện rất nhiều thứ kỳ lạ lắm.” Tôi vừa nói vừa tưởng tượng về cái văn phòng tham vấn mà tôi phải đến hằng tuần, chỉ vì nó. Nhà tham vấn – tôi không biết gọi chính xác danh xưng nghề nghiệp của ông ta là gì, ông ta chẳng có vẻ gì là một nhà tâm lý, còn nếu gọi ông là nhà tham vấn cũng có vẻ miễn cưỡng. Tôi chỉ biết rằng mỗi khi ông ta nói chuyện lại khiến bao nhiêu sự thù ghét con người trong tôi lại trỗi dậy.

“Có thể những thứ kỳ lạ đó sẽ thay đổi thế giới thì sao.” 

“Anh không nghĩ ở xã hội này, ngành tâm lý có thể làm được điều gì lớn lao vậy ngoại trừ nó giúp người ta kiếm được rất nhiều tiền. Hằng năm có hàng trăm hàng ngàn người tự tử đó thôi. Nhưng nó giữ cho anh một thằng em, còn sống, nên anh tạm thời cho rằng nó có giá trị.” Tôi nhún vai. 

“Nghe có vẻ cay đắng.” An bình luận như thể em chẳng biết nói điều gì khác.

“Em thử tưởng tượng em cùng lớn lên với một người luôn mang ý nghĩ tự sát trong đầu sẽ như thế nào?” Tôi cười chán nản. “Đôi lúc khi nghe nó nói về những điều đó, anh tưởng tượng mình đang chết dần chết mòn, anh không đang sống, anh chỉ đang tồn tại để chờ ngày chết đi thôi.” 

“Đó là lí do anh không nghĩ về tương lai?”

“Ừ, vì anh sợ, sợ tương lai chỉ có một mình anh.” 

“Cũng đúng, lợi thế của việc có anh em sinh đôi là anh không bao giờ cô độc.” 

“Nhưng đôi lúc anh thấy mình ích kỷ, thỉnh thoảng anh thấy anh còn một cuộc đời khác của riêng mình. Nhưng nếu ngoảnh mặt đi thì anh chỉ còn lại một mình.” 

“Em thấy không thể gọi là ích kỷ khi ai đó muốn sống cuộc đời của riêng mình cả. Nếu hạnh phúc của mình phụ thuộc hay gắn liền với một người nào đó thì đó gọi là bất hạnh. Bất hạnh hơn bất kỳ điều gì khác trên đời.”

“Vậy anh vừa ích kỷ vừa bất hạnh đó.” 

“Không, chỉ là anh rất biết cách bảo vệ người khác thôi.” An cười.

“Chưa ai nói với anh câu đó bao giờ.” 

“Có thể do em khác người.” Em nhún vai. “Em có thể không nhìn thấy ưu điểm của người đối diện nhưng khuyết điểm của một người là thứ thu hút sự chú ý của em trước tiên.” Tôi cười lớn trước câu nói của em. Quả thật nếu tiếp tục đứng đây nói chuyện với em, tôi sẽ chết đói mất. 

“Thay đồ đi, rồi đi xuống kiếm gì ăn, em có muốn đi uống cà phê sáng không?”

“Nếu anh nói mười giờ là sáng… và anh vẫn muốn tiếp tục ăn sáng.” An cười, nụ cười nhẹ tênh, đôi mắt nhìn tôi như thể một người bạn thân lâu năm mới gặp. 

“ Anh chỉ muốn ăn sáng với em.” Tôi khẳng định, em lắc đầu rồi lặng lẽ gom hết đóng sách vở trên bàn để về chỗ cũ. Tôi ngẩn người nhìn em quay lưng đi, tay đang ôm chồng sách như thể chúng là kho báu quý giá nhất mà em vừa tìm được. Tôi đứng đó và tự hỏi điều gì đã khiến tôi nói ra những điều sâu kín nhất với An, điều mà tôi chưa bao giờ nói ra với ai khác, kể cả với những người thân nhất với tôi.

*****************************

Cuộc đời tôi là một mớ hỗn độn, dù người ngoài có nhìn thấy gì đi chăng nữa thì tôi chỉ thấy thương hại họ. Mắt của họ không đủ sáng để nhìn thấy phía sau tôi là một sự trống rỗng đến đáng thương. Tôi sinh ra đã hoàn hảo, từ bề ngoài đến trí tuệ. Tôi lại còn nổi bật theo một nghĩa khác: luôn có một người giống tôi đi bên cạnh mình. Mỗi khi nhìn mình trong gương, tôi không thấy tương lai, cũng chẳng nhớ quá khứ. Lúc dậy thì, tôi chẳng mảy may quan tâm đến ngoại hình. Chẳng phải là tôi không tự tin, chỉ là tôi quá nổi bật đến nỗi không thể hòa mình vào đám đông. Tất nhiên, phiên bản bên cạnh tôi còn khiến tôi không thể trốn tránh ánh nhìn của người khác. Thật ra tôi chẳng quan tâm đến điều gì khác ngoại trừ tôi biết mình phải sống, vì tôi còn thở, tim còn đập. Tôi chẳng vì một người nào đó mà bắt mình phải sống. Tôi sống chỉ vì tôi phải sống. Tôi đi học chỉ vì vài thứ có thể giết đi khoảng thời gian buồn chán, xã giao với một vài người bạn vì tôi biết loài người không thể sống mà không có đồng loại. 

Tôi từng trải qua những đêm rất tồi tệ với em trai mình. Chúng tôi cùng nằm trên giường, đầu ngược hướng nhau như cái cách chúng tôi còn nằm trong bụng mẹ và bắt đầu nói chuyện với nhau về đủ thứ trên đời. Giây phút đó mãi mãi nằm trong đầu tôi, sống động và mạnh mẽ. Tôi biết có thể sau này khi tôi và nó trưởng thành, thật khó có thể ở gần nhau như thế. Có thể một vài ngày, một vài năm, một vài thập kỷ trôi qua một cách trống rỗng. Tôi vẫn thấy mình trong hình hài của một đứa trẻ sơ sinh, hay một thằng nhóc vô tư lự vào cái đêm mà nó nói với tôi rằng sống hay chết với nó không còn ý nghĩa nữa. Chẳng hiểu vì sao, khi nghĩ đến thời điểm đó, tôi lại thấy mình hạnh phúc. Hạnh phúc vì mình đang còn sống, dù cái kén động lực cho cuộc sống đó của tôi rỗng không. 

An cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi khi nhìn thấy tôi mơ màng nhìn ra cái nắng như đổ lửa của Sài Gòn. Tôi đã đề nghị An đến đây. Một quán cà phê nhỏ nằm sát bờ kè của sông Sài Gòn. Tôi thường hay đến đây khi cần thời gian một mình. Tôi chưa từng dẫn người nào khác đến đây. Cô chủ quán đã hơi giật mình khi tôi giới thiệu An, và nhìn em như thể một vị khách không mời.

“Anh đừng có nói là định nhảy xuống nha.” An cười, nụ cười lấm lem màu nắng như thể ánh sáng rọi xuống khúc sông kia dần tan mất chỉ vì em cười.

“Anh biết bơi.” Tôi nhún vai tỏ vẻ bình tĩnh. Trời, từ lúc gặp An, tôi không nghĩ mình giữ được trạng thái sáng suốt hay tỉnh táo gì. 

“Anh có nhảy xuống thì em chẳng giúp gì được đâu, vì em đâu biết bơi.” 

“Em là dân miền Tây mà không biết bơi.” Tôi mỉa mai. 

“Vậy anh có thấy dân miền biển nào trắng như anh không?” An liếc xéo tôi.

“Sao em không thể nói chuyện như bao đứa con gái bình thường khác?” 

“Em không biết nói chuyện như thế nào gọi là bình thường. Em chỉ nói theo cái cách của em xưa giờ vậy thôi.” Tôi nghe giọng em có vẻ giễu cợt vừa tức giận.

“Anh không biết cảm giác như thế nào khi người mình yêu hét vào mặt “sao em không thể cư xử như một người bình thường được vậy?”, rồi mẹ của anh lại nói với anh rằng “sao mày không thể học sư phạm như bao đứa con gái bình thường khác?” Lúc đó anh chợt nhận ra thế giới này bản chất rất bình thường, chỉ là vì em không thể thích nghi với nó như những người khác.” Giọng em gần như nghẹn lại, tôi nghĩ em sắp khóc, nhưng không, một khoảng sâu im lặng cứ nuốt chửng chúng tôi. 

“Anh biết cái giá để làm một người bình thường là như thế nào.” Tôi thì thầm vào tai An. Em nheo mắt nhìn tôi như thể tôi là một sinh vật lạ. 

“Em chỉ thấy hậu quả của việc anh cố làm người bình thường.” An đang tỏ ra đồng cảm hay đang cố tìm một lối thoát để né tránh vấn đề của mình? Rồi em nói tiếp: “Chúng ta biết nhau được bao lâu rồi?”

“Anh không nhớ nữa, vừa nhập học thì anh đã biết em rồi.” 

“Em đã nghĩ về anh rất nhiều, nhiều hơn mức em có thể tưởng tượng em có thể nghĩ về một người.”

“Nghĩ về anh như thế nào?” 

“Em không nghĩ một người lạ có thể tốt với em như vậy.” 

“Nghe giống như câu ‘anh rất tốt nhưng em rất tiếc’ vậy.” Tôi cười chán nản.

“Em không nói anh là người tốt, anh càng không phải đàn ông tốt. Vì đàn ông tốt không ai lại để người mình thích nằm ở phòng khách.”

“Anh có nói anh thích em đâu.” Tôi lạnh lùng quay đi, tôi không chắc mặt mình có đỏ lên không nữa.

“Ok, nhưng em rất thích nói chuyện với anh.” An ngập ngừng rồi nói tiếp: “chỉ là em không thể phân biệt được đâu là thích nói chuyện với một người, đâu là việc mình thích bản thân người đó.” 

“Sao em có thể suy nghĩ mọi chuyện từ đơn giản ra thành phức tạp quá vậy?” 

“Em đoán là em không thể thay đổi bản chất của mình được.” An mệt mỏi quay đi. 

“Thích là thích thôi, tại sao em phải làm cho mọi chuyện rối tung lên vậy?” 

“Vậy em rất thích làm bạn với anh.” An nhìn tôi cười khoái chí, nhưng trong lòng tôi lại vướng víu sự khó chịu ở đâu đó. Tôi biết rõ là mình không hề thích làm bạn với một người kỳ lạ như em. Ngây thơ, phức tạp, hai từ đó chưa bao giờ sóng đôi với nhau để tạo thành một câu có ý nghĩa được. 

Tôi nhún vai một cách miễn cưỡng. Tôi quay đi nhìn bâng quơ vào khoảng không chỉ là đơn giản tôi không biết nói gì khác. Tôi chẳng cảm thấy gì ngoài sự trống rỗng mà An dành cho tôi. Có thể em nói đúng, có thể là em chỉ có cảm tình với người đối tốt với em. Chuyện thường tình thôi. Tôi đốt điếu thuốc trầm ngâm nhìn về phía xa, thỉnh thoảng một vài chiếc ghe chở vật liệu xây dựng lướt ngang trong hối hả, nhưng chẳng thể đi được quá nhanh và quá xa. Sức cản của nước. Trên đời không phải chuyện gì mình muốn cũng được đâu.

“Anh đã từng yêu ai hay thích ai chưa?” An hỏi, như đang cố gắng bắt chuyện với tôi.

“Tại sao em hỏi vậy, anh nhớ em đã từng hỏi anh rồi mà.” 

“Rất kỳ lạ. Bạn em ai cũng khuyên em quên người đó đi, rằng người đó không tốt, không xứng với em. Duy chỉ có anh, chẳng bao giờ nói nhiều hay ra giọng khuyên bảo em gì hết.”

“Thứ nhất, anh không có kinh nghiệm yêu đương gì đâu, nên anh chẳng có tư cách gì khuyên bảo em; thứ hai, ai biết được là em có bao nhiêu lần cơ hội để yêu điên cuồng một người như thế, thì cứ yêu thôi. Còn việc người kia có yêu em hay không là việc của người đó.” 

“Đây là câu trả lời khách quan nhất mà em từng nghe.” 

“Muốn nghe câu trả lời chủ quan của anh không?” Tôi nhả khói thuốc rồi nhìn em cười. Em thỏ thẻ đồng ý, giọng điệu ngọng nghịu như một đứa trẻ.

“Bạn trai cũ của em rất may mắn. Thật ra anh rất muốn thích hay yêu một ai đó như cái cách em yêu bạn trai cũ của mình.” 

“Tại sao? Anh không thấy em đau khổ sao?” 

“Ít ra em cũng cảm thấy gì đó.” Tôi cười nhạt. Tôi từng thích một cô gái cùng trường, rồi cái cảm giác đó cũng thoảng qua như cái cách gió lạnh ngày Tết thổi qua khiến tôi bị cảm vài ngày. Rồi một ngày đẹp trời, sau khi thức dậy trên giường của cô bạn học cùng lớp, tôi tự thấy mình phù hợp với cuộc sống đơn độc hơn bao giờ hết. Tôi khó mà thuộc về một ai đó, trọn vẹn. Thằng em tôi luôn cười khanh khách mỗi khi tôi nói vậy. Nó rất hay ra vẻ rằng nó sẽ tìm được ai đó và yêu người đó đến cuối đời. Về khoản này, nó chẳng khác tôi là mấy.

“Anh với em trai anh rất khác nhau.” An bình luận. “Dù bề ngoài hai người rất giống nhau, nhưng lại sở hữu những điểm trái ngược. Một người vì luôn cảm thấy rất nhiều thứ nên rất mệt mỏi, người còn lại vì không cảm thấy gì hết nên cũng mệt mỏi không kém.” 

“Vậy sao, em không nói anh cũng không biết.” 

“Nhưng không cảm thấy điều gì đó không có nghĩa là anh không nhìn rõ mọi thứ.” An vỗ nhẹ vào cánh tay tôi.

“Có ai nói rằng em rất khác những người khác không?” Tôi nhìn An, ánh nắng bắt đầu dịu bớt, càng nhìn em tôi càng cảm thấy một lực hút vô hình lôi tôi về phía đối diện. 

“Anh là người đầu tiên…” An quay đi. “Em hi vọng mình cũng giống như anh rằng mình không cảm nhận được gì ngay lúc này.” Em tựa lưng vào ghế, mắt nhắm nghiền ra vẻ mệt mỏi, điện thoại của em đang nhấp nháy tin nhắn của ai đó. Chắc thứ đó gọi là tình yêu?

****************************

Bốn người chúng tôi hẹn nhau đi ăn cuối tuần. Em trai tôi và Khả muốn hẹn gặp chúng tôi ở một quán ăn gần nhà. An lửng thửng đi theo sau tôi có vẻ rất miễn cưỡng. Lúc em nhận được tin nhắn từ một số lạ, dường như em đã trở thành con người khác. Mày em nhíu lại, gương mặt em đanh lại như thể đang suy nghĩ điều gì đó nghiêm trọng lắm. Nhưng thật ra, tôi biết người yêu cũ lại nhắn tin cho em. Tôi hỏi thì em cười nhạt:

“Không, là người yêu mới của người yêu cũ thôi. Người đó rủ em đi ăn với lớp phổ thông.” An hướng mặt về phía trước khi trả lời tôi. Tôi ậm ừ điều gì đó trong miệng. 

“Em ổn không?” Tôi hỏi. 

“Có gì mà không ổn?” 

“Tại sao em có thể trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác vậy?” 

“Anh cũng đang trả lời em bằng một câu hỏi vậy.” An nhún vai tỏ vẻ mỉa mai. Gương mặt em khi khó chịu trông có vẻ rất trẻ con, khiến tôi bật cười. 

Bốn người chúng tôi gặp nhau ở công viên dọc bờ sông. Em trai tôi đứng trò chuyện rôm rả với Khả, thỉnh thoảng lại cười sảng khoái. Tôi hiếm khi thấy nó cười như thế. Một khoảnh khắc nào đó, tôi ước rằng mình thấy nó có cảm tình với Khả, kiểu trai gái nhưng không phải. Khả nhìn tôi như thể chưa có chuyện gì xảy ra từ tối hôm qua. Tốt thôi, tôi cũng không muốn đặt bản thân mình vào cái vòng luẩn quẩn của mối quan hệ tay ba, tay tư ở thời điểm như thế này. Tôi không ngốc và ngây thơ như An, nhưng tôi thích cái vẻ ngờ nghệch của em khi em nói em đang yêu người khác. Và cái cảm giác khó chịu lại lóe lên khi tôi thấy thằng em trai của mình nhìn An. Có điều gì đó có vẻ không đúng ở đây, tôi ước mình có thể giải thích được. 

Nó nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi rồi cười khẩy. Tôi thừa biết nó nghĩ gì khi nhìn thấy cách Khả nhìn tôi. Nó tiến đến đứng gần tôi rồi vỗ vai tôi ra vẻ thông cảm. 

“Chẳng có gì đáng để thông cảm ở đây cả.” Tôi vừa đi vừa thì thầm với nó. Nó chỉ cười khúc khích rồi nhìn chăm chú về phía An. Tôi không muốn biết nó đang nghĩ gì nhưng cũng không quan tâm mấy. 

“Sao mày lại bỏ việc trị liệu?” 

“Tao thông minh hơn ông ta nhiều.” 

“Không liên quan.” 

“Cái cách mày nói chuyện thì chắc không liên quan thật.” 

“Mày nói tao nghe, bao nhiêu lần mày đóng thế tao ở văn phòng đó có ai nhận ra mày không?” 

“Năm lần, không lần nào thất bại.” 

“Tao nghĩ trong hồ sơ của ông ta, tao được chẩn đoán là đa nhân cách hay phân liệt gì đó.” 

“Hèn chi mày vẽ như Van Gogh.” Tôi cười khanh khách. 

“Im mẹ mày đi.” Đó là một trong những câu đùa của chúng tôi mà ít ai hiểu được trừ mẹ của chúng tôi. Bà hoàn hảo chỉ trừ việc đầu óc của bà không vận hành theo cách của người bình thường là mấy. 

Ánh chiều tà cũng lững thững chạy theo bóng của chúng tôi. Nó thay thế cái nắng trưa gắt gỏng của thành phố này. Dưới lòng đường, dòng người vẫn tấp nập như mọi ngày, chỉ là hôm nay tôi khác. Cái ảo ảnh mơ hồ của tôi dần lùi lại phía sau. Có vẻ con người cần một điều gì đó rõ ràng cho cuộc đời mình sau này. Tôi chợt nhận ra sao nụ cười của An sao mà rạng rỡ đến thế, đôi mắt của em ánh lên niềm hy vọng, thứ hi vọng mà nếu không gặp em, tôi không nghĩ chúng tồn tại trên đời này. 

Và cái nụ cười đó dẫn bước em về phía bên kia đường. Chúng tôi đã không dừng lại mà tiến lên cùng em phía trước, mang bộ mặt kiêu hãnh khi em thật sự giới thiệu tôi với những người xung quanh. Tôi nhìn thấy họ như thể bước ra từ trong bóng tối rồi xông vào cuộc sống của chúng tôi. Không được chào đón. Tất nhiên, tôi đủ tinh tế để biết người nào là bạn trai cũ của em, người nào là bạn thân của em, nhưng họ thì không. Tôi cười chào họ như cái cách thế giới này liên kết chúng tôi lại với nhau. Càng nhìn họ, tôi càng tự hỏi đây là thế giới em lớn lên? Đây là những người mà em đã trải qua khoảng thời gian đẹp nhất của đời người hay sao? 

Nụ cười tôi tắt ngấm khi em nhìn tôi và nói: “Bạn trai em.” Dù tôi không hẳn có thể điều khiển số phận mình, nhưng tôi hoàn toàn không chấp nhận ai đó đưa tôi vào thế đã rồi. Tôi nghĩ không có trường hợp ngoại lệ với bất cứ ai. Nhưng tại sao tôi lại không thể cư xử bình thường khi An nói thế. Việc thích ai đó không làm tôi đánh mất bản thân như thế, tôi hoang mang với những suy nghĩ của mình cho đến khi đám đông đang nuốt trọn lấy tôi.

Share this post

Leave a Reply

Your email address will not be published.