Ems' Stories

[Us] Chapter 27: An

Khương nhìn tôi như thể tôi đang nói thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh. Thế nhưng, chỉ mình tôi cảm thấy mình bị lột trần dưới ánh nhìn của cậu. Không chỉ mình cậu nhìn tôi như thế, em trai của cậu cũng nhìn tôi đầy thắc mắc, khóe miệng cong lên như muốn hỏi “Hy vọng chị biết mình đang làm gì.” Không phải là tôi đang bị phân tâm bởi hai người họ, chỉ là tôi đang phân biệt ngày càng rõ vẻ khác nhau của hai người, và tại sao tôi lại có cảm tình với người anh hơn. Sự công nhận, cả đời tôi đang đi tìm từ người khác, kể cả anh, lẫn Khương, chắc có thể hai người họ mang hình bóng của cha mẹ tôi chăng? Tôi cố gắng rũ bỏ những suy nghĩ gàn dở của bản thân, nhìn Khương với vẻ mặt tha thiết nhất và hi vọng cậu sẽ không làm tôi bẽ mặt. Mắt Khương thoáng vẻ giận dỗi nhưng miệng vẫn nở nụ cười như thể đang chào những người bạn cũ của cậu ta với ánh mắt ngỡ ngàng. Lần này Khương lại cứu tôi khỏi rắc rối nhờ nụ cười đó, nửa thân thiện, nửa lạnh lùng, phần lớn người ta chỉ thấy vẻ thân thiện. Tôi lại nợ cậu, một lần nữa. Nét cười của cậu làm người khác nghĩ hẳn cậu ta là chàng trai thân thiện, trừ việc người khác không đủ thông tin để biết cậu ta là ai. Tôi chợt nhớ ra rằng tôi chưa bao giờ hỏi cậu có một mối quan hệ tình cảm nào khác, ít nhất là ngay lúc này. Cậu ta luôn một mình trên cái ốc đảo đó, hiếm có ai chạm và hiểu nụ cười của cậu. 

Bạn cùng phòng của tôi gặng hỏi việc tôi có về nhà đêm nay không. Tất nhiên với tần suất lúc ẩn lúc hiện của tôi thì việc thắc mắc là điều bình thường, chẳng qua bạn tôi không quá khéo léo để che đậy mục đích thật sự của mình. Cái vẻ mặt tự nhiên của nó khi đề nghị :để cho người yêu cũ của tôi và người yêu mới của anh ở lại trong phòng của chúng tôi. Thế giới này rất khắc nghiệt, nhưng làm sao bằng suy nghĩ của con người, hay thế giới này chính là một phần của sự tồi tệ và khắc nghiệt đó? Và những con người, tôi xem là bạn ấy, xem nỗi đau của tôi chưa từng tồn tại, hay đó là một sự thật hiển nhiên? Tôi nhìn họ đầy lạ lẫm, cái nhìn của người thân quen nhưng chưa bao giờ “thấy” nhau.

“Cứ tự nhiên như ở nhà mình đi.” Tôi thấy vẻ giễu cợt từ nụ cười của cậu em đang truyền sang tôi. Hãy chà đạp cảm xúc của tôi như thể tôi không phải là một con người, môi tôi mấp máy, nhưng nước mắt tôi chực trào ra. Khương nhìn tôi an ủi. Cậu ta thật sự hiểu tôi đang nghĩ gì sao? Tôi không chắc những gì mình đoán đúng. 

Tôi lặng lẽ quay đi và cố gắng quên đi những gì mình vừa mới nói. Thật kỳ lạ, ba người còn lại chỉ im lặng theo sau. Không một lời nói cần thốt lên. Chưa bao giờ trong đời mình tôi lại thấy mình yếu đuối và bất lực như thế. Một giọng nói sâu cay luôn ra sức phê phán rằng tôi không nên như thế, hay tôi nên cư xử tốt như thế này, như thế kia, như mọi lần. Hay những kịch bản mà giọng nói đó luôn lên sẵn như thể nó sẽ đoán được trước những người đối diện tôi sắp nói gì. Tôi cũng đoán được mà. Cũng chẳng sao, thật ra tôi chẳng biết mình nên làm thế nào. Tôi ước mình tìm ra được công thức cho hành động của mình, nhưng có vẻ nếu mọi chuyện trên đời dễ dàng như thế thì tôi đâu phải hiện diện ở đây, và ngay lúc này.

Tôi chưa bao giờ thấy mình thảm hại như thế, chẳng những thảm hại mà còn xấu hổ. Tôi không thích người khác thương hại mình. Và hơn thế nữa, tôi cảm giác được cái nắm tay ghì chặt của ai đó khiến tôi chững lại. Tôi thấy mình đã cố gắng kiềm nén tất cả mọi thứ – tình yêu, sự phản bội, sự xấu hổ, sự mỉa mai dành cho chính mình – nơi cổ họng, nhưng chính cái nắm tay của Khương khiến tôi bật khóc. Cậu ta kéo tôi, làm tôi phải đi chậm lại. Sau đó điều duy nhất mà tôi nghe thấy từ đâu đó, những tưởng là cậu ta nhưng từ một người sau lưng tôi:

“Chẳng có điều gì xấu hổ khi chị đang cảm thấy điều gì đó.” Em trai Khương, đang đứng đó với Khả, đang nhìn tôi đầy vẻ bối rối, nhưng lại dành cho sự hiện diện của chính mình.

“Nếu mày thấy không thoải mái, tụi tao có thể về.” Khả ra hiệu như thể muốn quay về. Thành thật mà nói, chưa ai cho tôi cái cảm giác dễ chịu như thế khi nhìn vào những gương mặt đối diện tôi lúc này. Từng nét mặt của nó, khiến tôi không thể không mỉm cười. Tôi không thể trút lên ba người bên cạnh những cảm xúc tiêu cực. Nếu tiêu cực hay tích cực là từ miêu tả cảm xúc thì chúng không dành cho cảm xúc của tôi. Tôi có thể yếu đuối, nhưng không thể vô tâm với những người đang – thật sự ở bên cạnh mình. Bỗng dưng, lúc này tôi chỉ muốn trốn đâu đó một mình. 

“Không, tao nghĩ là mình nên tìm chỗ nào đó vui vui để ăn uống gì đi. Mừng ngày tao tự do.” Tôi cười, nụ cười yếu ớt. Tôi cũng không biết mình muốn gì ngay lúc này. 

“Em chắc chưa?” Khương nhìn tôi ra vẻ tò mò.

“Anh không để em sống giả trân được một phút nào à?” Tôi vừa lèm bèm, vừa rụt tay khỏi tay cậu. Bóng bốn người chúng tôi nhấp nhô cùng đi về một hướng. Tôi lang thang trong thế giới riêng của mình, không để tâm mấy đến ba người còn lại. Có thể chúng tôi là bốn thế giới hoàn toàn khác biệt. Nhưng bốn cái thế giới đó sẽ luôn giao nhau ở một nơi nào đó. Tôi luôn có cảm giác như vậy. 

*************************************

  Hai anh em Khương dẫn chúng tôi đến một quán ăn của người quen, nằm trong cái hẻm khuất sau một con đường nhộn nhịp. Đây cũng chẳng thể gọi là một quán ăn thuần túy, mà là một quán rượu nhỏ, có đầy đủ những món nhắm “thật ngon”- cách Khương “em” nhấn nhá đầy tự hào như thể nó là chủ quán vậy. 

“Nó từng dẫn tao đến đây một lần rồi.” Khả vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống.

Tường được giữ nguyên bằng lát gạch đỏ cũ kỹ, nhưng ánh đèn vàng hắt lên bức tường khiến không gian tỏa ra sự ấm áp – hẳn là chủ quán muốn mọi người đến đây thấy thật ấm áp. Mọi thứ ở đây được bày trí một cách kín đáo và khiêm nhường, như cách người chủ muốn nói lên tiếng nói thầm kín của bản thân mình. Tôi chỉ có cảm giác mình đang đi lạc vào căn phòng đó một lần nữa – căn phòng nép mình trong cái vẻ cũ kỹ của cái khu phố lâu đời nằm giữa Sài Gòn và tôi không nghĩ đó là nơi phù hợp cho một cặp đôi sống ở đó. Tôi chưa từng gặp chủ nhân của căn phòng đó nhưng tôi dám chắc rằng vẻ ngoài của họ sẽ thu hút ánh nhìn kỳ thị của rất nhiều người. Tôi ngồi xuống dù không giấu nổi vẻ tò mò cho đến khi ánh mắt tôi chạm vào bức tượng nhỏ được đặt trên cùng ở góc kệ để bày những chai rượu đắt tiền. Bức tượng màu đồng khắc hai gương mặt hướng về nhau. Hai gương mặt đó không hề mang giới tính cũng không hề là một gương mặt hoàn chỉnh. Khiếm khuyết, tôi đoán là mình có thể đặt tên cho bức tượng đó. Nhưng hai gương mặt đó sẽ hoàn hảo nếu kết hợp lại. “Một nửa” cũng là một cái tên không tồi. Tôi mỉm cười với chính mình khi ngầm đoán được ai là chủ nhân của quán rượu này. Quán rượu kín đáo như chủ nhân của nó. Ai cũng có ngôn ngữ tình yêu của riêng mình mà, tôi đoán những chi tiết nhỏ nhặt đó chính là ngôn ngữ họ dành cho nhau. Cảm giác cay đắng lại dâng lên cổ họng tôi khi nhớ lại giây phút tôi bắt gặp cái móc khóa hình chữ cái trong cặp của người yêu cũ.

“Đây là quán của anh Vinh, bạn của anh anh…” Khương ngập ngừng nói khi thấy tôi dán mắt vào góc trên cùng của tủ rượu.

“Vậy em nghĩ hôm nay chắc mình được miễn phí rồi.” Tôi phớt lờ ánh mắt của Khương hướng về mình, nhưng tôi hiểu cậu muốn nói gì với tôi. Tôi không cười nhưng nhìn cậu ra vẻ dễ chịu. Tôi chưa bao giờ và thật sự trao đổi với ai bằng thứ ngôn ngữ không lời. Như thể chúng tôi có rất nhiều bí mật để giấu hai người còn lại. Tôi chợt quay sang Khả sau khi tất cả đã gọi món xong – chủ yếu là món nhắm, chẳng có gì ở đây có thể ăn để no cả, và nếu hai anh em Khương không trả hết bữa ăn hôm nay sẽ là rắc rối lớn. Quán ít người như thế này thì đồ ăn sao mà rẻ được. 

“Anh chưa gặp hai người đó à?” Em trai Khương quay sang hỏi. 

“Không, từ lúc đưa chìa khóa cho anh thì biến mất tới giờ, chắc là gia đình có chuyện gì đó.” Có vẻ gì đó ngập ngừng trong câu nói của cậu, còn cậu em bên cạnh thì cứ dò hỏi như thể là anh trai đang giấu diếm nó điều gì. Không khí chùng xuống khi hai người nhắc về người anh giấu mặt, chủ căn phòng bí ẩn và cả cái quán rượu bí ẩn, đắt đỏ thế này – rõ ràng nếu không có hai người họ, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ đủ tiền để bước vô quán rượu như thế này. 

Người trầm lặng nhất trong bốn người chắc là Khả. Nó luôn ậm ừ, tỏ vẻ đồng tình qua nụ cười rồi cúi gầm mặt như thể nó đang bận nhởn nhơ trong thế giới riêng của mình. Dạo này tôi ít khi gặp nó. Chẳng phải là chúng tôi mâu thuẫn gì với nhau, chỉ là cả tôi và nó đều bị những rắc rối của riêng mình nhấn chìm. Dù nó cố giấu như thế nào đi chăng nữa, mọi thứ vẫn hiển hiện rõ ràng qua đôi mắt của nó. 

“Mày dạo này sao rồi?” Tôi hỏi nó, cố tình phớt lờ đi những câu nói không đầu cuối của hai anh em sinh đôi đó. 

“Cũng không tốt lắm.” Nó trả lời nhát gừng, né tránh ánh mắt của tôi. 

“Không tốt đến mức nào?” Khương “em” liền nhảy vào cuộc trò chuyện của chúng tôi, nhưng có vẻ nó không làm Khả khó chịu, Khả cười gượng rồi bắt đầu kể:

“À, tao phải đến dự đám cưới của cha với một người phụ nữ nào đó. Tao không hề vui vẻ gì hết. Cho đến khi có một thằng nhóc xuất hiện. Và điều lạ là nó khiến tao có phần hào hứng. Và sau đó, tao đến nhà người tao thích, tao tỏ tình và người đó vờ như tao không tồn tại.” Nó nói xong, đưa chai bia lên miệng, có vẻ là chỉ uống vài hớp.

“Rồi mọi chuyện kết thúc ở đó?” Tôi trố mắt nhìn nó và hào hứng chờ đợi câu trả lời. 

“Mọi chuyện kết thúc sau một nụ hôn.” Khả bình thản trả lời. 

“Và…” Tôi bỏ ngỏ câu nói và chờ đợi nó kể tiếp câu chuyện. 

“Và mày không phải là đứa duy nhất thất tình ở đây đâu.” Nó cười toe toét, rồi đưa chai bia lên miệng như thể đó là chai nước lọc. Trong một khoảnh khắc, tôi thấy cô bạn của mình đẹp một cách rực rỡ và bí ẩn. Ánh đèn vàng xuyên mái tóc dài của nó làm nó càng trở nên bí ẩn hơn. Quả thật, tôi biết rất nhiều đứa con trai trong lớp để ý nó, nhưng chẳng bao giờ có ai thật sự bước đến cánh cửa phủ đầy lớp băng đó. Chắc là họ sợ, sợ bóng tối phía sau đó sẽ nuốt chửng họ mất. Tôi đã nhìn thấy ánh mắt của thầy dạy môn Kinh tế học nhìn nó. Gọi là thầy nhưng có vẻ thầy cũng không hơn chúng tôi quá mười tuổi. Nhưng biết sao được, người nó nhìn thấy duy chỉ có người ngồi trước mặt tôi đây, Khương đang ngồi mân mê chai bia như thể cậu mới thấy chúng lần đầu, ngón tay cần mẫn tách lớp vỏ bằng giấy của chai bia, hình như cậu đang tìm kiếm gì ở đó.

“Em cũng đang thất tình mà.” người có vai vế nhỏ nhất lên tiếng, Khương “em” bâng quơ nói.

“Gì, mày thất tình?” Khả liếc xéo nó, ra vẻ ta là người biết rõ trò đùa của mình. 

“Bạn gái cũ của em đi du học nước ngoài rồi, mà em không thể yêu xa được. Đó cũng được gọi là thất tình.” Nó vừa nói vừa đưa đậu phộng lên miệng một cách bình thản. 

“Mày có bạn gái hồi nào?” Tôi không thể kiềm được mà buột miệng hỏi. 

“Đúng rồi, nó đau khổ lắm nên bạn gái cũ của nó toàn gọi tìm anh, hỏi thăm nó thôi, còn nó thì quên mất tên người đó.” 

“Tên Vân đó, làm sao em quên được. Chỉ là em sắp quên mặt cổ rồi.” Nó thở dài ngao ngán: “Bởi vậy không thể yêu xa được.” 

“Quên mặt?” Tôi nhăn mặt hỏi nó, chỉ là tôi không thể tưởng tượng một ai đó có thể quên đi khuôn mặt người mình từng quen, chí ít với tôi là vậy. 

“Nhưng em nhớ tấm lưng của của cổ, bình thường khi ở nhà em sẽ không nghĩ đến cổ, nhưng khi ra đường, em gặp một ai đó, mặc hở lưng trần thì em lại nghĩ – lưng này vẫn không đẹp bằng Vân.” 

“Vậy sao mày không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi của Vân?” Anh trai nó hỏi xoáy.

“Làm sao em có thể bắt máy và nói – à em ơi, anh đang nhớ tới cái lưng của em.” Nó cười lớn, chắc là đang suy nghĩ thằng anh sinh đôi thiểu năng hết chỗ nói. 

“Kể mọi người nghe đi, câu chuyện phía sau sân khấu là gì?” 

“Vấn đề không phải tại cổ, vấn đề là do em. Thỉnh thoảng em lại rơi vào trạng thái mất ngủ triền miên, nhưng đúng thời điểm đó, em lại gặp cổ. Mỗi lần nhìn cổ chìm sâu vào giấc ngủ, em lại ghen tỵ, làm sao một người có thể ngủ sâu như thế, đến nỗi người bên cạnh đi qua đi lại cả đêm mà không biết được.” 

“Đó là lí do mày chia tay?” Lần này đến lượt Khả.

“Vậy mới nói, chị không nên thích những thằng có vẻ bề ngoài giống như em, đã đẹp lại còn khó đoán, chị sẽ khổ cả đời.” Gương mặt Khương lộ vẻ nhăn nhúm đi thấy rõ khi nghe câu nói đó phát từ miệng em trai cậu. Nhưng tôi nghĩ là nó cố ý thật. 

“Còn chị, câu chuyện của chị là gì hả An?” Nó chỉ tay về phía tôi, lại một lần nữa nó cố ý làm vậy. 

“Chuyện của tao ai cũng biết rồi mà, vui vẻ gì đâu mà kể.” 

“Em không hỏi chuyện lúc nãy, em hỏi chuyện trước đó.” 

“Cấp ba à? Chẳng có gì để kể đâu.” 

“Vậy giờ mình sẽ chơi một trò chơi, được không? Mọi người ai cũng phải kể câu chuyện làm mình sợ nhất, nếu không kể thì người đó phải uống ly rượu mạnh nhất trong quán này. Anh phục vụ ơi, cho bốn ly rượu mạnh nhất ở đây nha, tính tiền cho anh Vinh.” Nó hào hứng, với vẻ ngoài của nó, sự hào hứng có vẻ không tương đồng và phù hợp chút nào.

“Em sẽ là người quản trò.” 

“Bữa nay mày uống nhầm thuốc gì rồi.” Anh trai nó lầm bầm trong miệng. 

“Và người chơi đầu tiên ngày hôm nay là người chẳng bao giờ chia sẻ bất kỳ chuyện gì của bản thân. Người xem chuyện của mình như không hề liên quan đến mọi người.” Khương mệt mỏi khi em trai cậu liếc nhìn sang mình. Cậu ta đã gần như im lặng trong suốt câu chuyện của chúng tôi. Anh phục vụ mang đến bốn ly rượu màu đỏ sậm, nổi bật và kỳ lạ như người pha ra chúng. 

“Tao không muốn làm anh cả một ngày nào trong đời hết.” 

**********************************************

Tôi không biết nỗi sợ nào hiện hữu trong người mình, có thể rất nhiều nhưng cũng có thể không có. Việc sợ hãi của tôi xuất phát từ tâm trí thôi, phần lớn là vậy, tôi cũng hay tự nhủ với mình như vậy. Từ nhỏ tôi đã không sợ ở một mình, thậm chí tôi thấy mình lại thích thú với việc đó. Cha mẹ tôi xây dựng gia đình từ hai bàn tay trắng, tất nhiên ngoài nghề dạy học ra, họ còn phải làm nhiều công việc khác nữa để hai chị em chúng tôi đủ ăn đủ mặc. Thế nên, việc cha mẹ tôi ra khỏi nhà là chuyện thường ngày. Tôi không ám ảnh bản thân bởi sự thiếu thốn mà là sự trống rỗng. Ký ức về người cha của mình tìm đến cái chết để giải quyết vấn đề khiến tôi hoảng sợ. May cho tôi, sau khi em trai tôi chào đời, mọi thứ dần trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng không có nghĩa là tôi quên đi chuyện đó. Nó lảng vảng trong đâu đó trong tôi. Nó không thực sự ở đó, nhưng chiếm lấy tôi từng ngày. Có thể bình thường nó không hiện hữu, nhưng khi có vấn đề gì trong cuộc sống, tôi bắt đầu lấy nó như một giải pháp.

Rồi khi tôi dần xa gia đình để đi học, từng chuyện từng chuyện đổ ập xuống như thể nó buộc phải xảy ra, và bắt buộc xảy ra. Tôi chẳng thể trốn tránh nó, dù tôi cố nghĩ ra mọi cách có thể. Tôi trân mình chịu đựng những cơn ác mộng giữa đời thực, đôi lúc tôi lẫn lộn giữa chúng. Nếu là ác mộng, ta có thể dùng chút lý trí còn sót lại để tỉnh dậy gạt mồ hôi lúc giữa đêm. Nhưng là đời thực, cho dù ta có cố gắng tự nói với mình câu “tất cả rồi sẽ ổn thôi” như thể đang đọc kinh thì thực tại vẫn là thực tại, chúng tồn tại mãi mãi ở đó. Ánh mắt mọi người xung quanh cũng chỉ ở đó, chỉ để dành phán xét. Ánh mắt đó không dành để lý giải để yêu thương người khác. Điều đó làm tôi sợ. Giữa nhiều nỗi sợ thì tôi chẳng thể nào tìm ra nỗi sợ nào chân thật để kể cho người khác. Chỉ vì tôi không tin một ai đó sống trên đời mà chưa từng phát xét người khác. Tạo hóa không nên tạo ra con người với đôi mắt, chúng nên mù lòa đi giữa bóng tối có lẽ đồng loại mình sẽ bớt khổ sở hơn, phải không? 

Nhìn vào những người đối diện tôi, tôi thà uống thứ chất lỏng đó còn hơn kể chi tiết , và lý giải tại sao như vậy. Cuộc đời tôi là một chuỗi những sai lầm. Từ sai lầm này đến sai lầm khác, và hiện tại chỉ là hậu quả của những sai lầm nối tiếp sai lầm đó. Nếu kể ra, hẳn đó là một sai lầm tiếp theo.

Câu trả lời vẫn là không, tôi không biết tôi sợ điều gì nhất giữa hàng trăm thứ hiện hữu trong tôi dưới nhiều hình dạng khác nhau, dưới những câu chuyện chắp vá, những ánh mắt và những mảnh vỡ chẳng bao giờ có thể hàn gắn lại. Nỗi sợ hãi vẫn ẩn mình bên dưới nụ cười và những vết sẹo không ai thấy, và cả sự hèn nhát của chính chủ nhân nó. Chỉ là tôi không đủ dũng cảm để kể cho người khác câu chuyện của mình.

************************************************

“Thứ tao sợ nhất trên đời là cái chết.” Khương miễn cưỡng nhìn phản ứng mọi người. “Từ khi ông ngoại qua đời, tao từng đứng đó, cố gắng hình dung mọi thứ, lúc ông bệnh, lúc ông trút hơi thở cuối cùng, lúc ông biết rằng mình sẽ ra đi… vân vân và vân vân các thứ, nhưng tao chỉ tìm thấy sự im lặng và những cái thở dài. Có lẽ chết là câu trả lời cho tất cả những câu hỏi của tao. Khi chết đi, người ta được nghỉ ngơi. Nhưng người còn sống thì không.” Cậu ta nhăn mặt nhìn em trai mình như thể muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cậu ta đã nói thành tiếng: “Tao không nghĩ trầm cảm là điều gì đó hiện hữu, cho đến khi mày được người ta chẩn đoán vậy. Giờ tao chỉ sợ tao còn lại một mình.” 

“Vì câu nói này mà tao tạm tha lỗi cho cái việc mày đang nói với cả thế giới chuyện mà tao đang giấu.” Nó vỗ vai anh trai nó, giả vờ rơi vài giọt nước mắt. Nó vỗ vai Khương rồi nhìn về phía tôi: “ Tới lượt chị?” Tôi nghĩ nó vui vẻ hơn khi không phải thừa nhận điều đó trước mặt mọi người. 

“Nếu không có nỗi sợ nào hết thì phải làm sao?” 

“Thì phải uống hai ly đó.” Nó nghiêng đầu nhìn tôi thách thức.

“Và nếu có rất nhiều sợ hãi đến không thể nói ra được thì sao?” Tôi uống hết ly đầu tiên rồi chống cằm nhìn nó như thể thách thức: “Trò chỉ được tới đây thôi hả?” Đầu tôi hơi chuếnh choáng nhưng không đến nỗi mất tỉnh táo. 

“Em mà uống nữa là em say chắc luôn.” 

“Anh đã thấy em say chưa?” Tôi liếc xéo Khương. Cậu ta nhìn tôi tỏ vẻ rộng lượng của người lớn dành cho trẻ nhỏ. Tôi không hề thích thái độ của Khương lúc này. Vội vàng quay đi, vội vàng uống hết ly còn lại. Mặt tôi đỏ ửng khi ba người còn lại nhìn chằm chằm tôi như thể tôi là sinh vật lạ. Chẳng qua tôi không muốn nói về mình thôi mà. Một trò đùa của kẻ thông minh giả vờ mình là một thằng ngốc. Còn tôi chỉ là một con nhóc tỏ ra mình ranh mãnh hơn người. Tôi bắt đầu chán nản khi nhìn vào mình lúc này. Tôi nhìn nó như thể đe dọa, nó đáp lại tôi bằng nụ cười không thể tươi tắn hơn. Tôi trở về thế giới của mình, nơi chẳng có gì ngoài trống rỗng. Hay chí ít đó là điều cuối cùng trong đêm đó tôi muốn nhớ. Hay ít ra tôi cũng không một mình.

Share this post

Leave a Reply

Your email address will not be published.