“I give you my heart that means I give you the courage to fly, comeback, and stay, for life.”
“Con có thể thôi chơi cái boomerang không?” Mẹ tôi gần như gào lên khi bà đang dọn bữa tối.
“Không.” Tôi cương quyết khi nghe tiếng bà văng vẳng sau lưng.
Phía bên kia của sô pha, thằng em trời đánh của tôi đang ngồi cần mẫn lật từng trang trong cuốn “Tâm bệnh học”. Nó luôn là vậy, mỗi khi nó gặp vấn đề về sức khỏe hay tâm lý, nó sẽ dành hết thời gian trong ngày của nó để nghiên cứu từng câu từng chữ trong tất cả những quyển sách chuyên ngành của mẹ tôi, dù tôi không chắc nó hiểu được bao nhiêu phần trăm trong đó. Và mỗi khi như thế, nó dường như vô hình với mọi người xung quanh, là thật sự vô hình.
Tôi vẫn ngồi đó, ném cái boomerang về phía cửa sổ đang mở toang hoác hướng về phía biển và tự nghĩ làm sao nó cứ luôn quay lại về phía mình thế. Tôi thậm chí bỏ qua lời càu nhàu của hai vị phụ huynh phía sau lưng.
“Đó là định luật vật lý, mày đọc sách nhiều xíu sẽ hiểu mà.”
“Sách là để dành lúc thi.”
“Nền giáo dục này mày cần phải đọc sách hả?” Thằng em liếc xéo tôi.
“Cửa kính mà vỡ một lần nữa mẹ sẽ đuổi con ra khỏi nhà đó.” Bà đứng khoanh tay trước mặt tôi: “Đi rửa tay rồi ăn cơm.”
“Đi vệ sinh nó còn chả thèm rửa nữa là huống chi đi ăn cơm.” Thằng em tôi lầm bầm, giương ánh nhìn giễu cợt về phía tôi.
“Còn con nữa, trả cuốn sách đây cho mẹ, con đọc tối ngày rồi con có hiểu không?” Bà hạ giọng xuống với nó. Lúc nào cũng vậy, bà luôn nói chuyện với nó nhỏ nhẹ hơn với tôi, nhưng có vẻ tôi chưa bao giờ thấy điều đó là phiền, đơn giản là tôi chẳng quan tâm mấy.
“Mẹ có biết là cha mẹ quá hạnh phúc cũng có thể là một trong những nguyên nhân khiến con cái bị căng thẳng, dẫn đến trầm cảm không?” Nó khẳng định.
“Vậy thì chịu thôi, mẹ không thể bỏ chồng mẹ được nên đủ mười tám tuổi con cứ dọn ra khỏi nhà đi.” Bà bình thản. Phải, cha mẹ tôi có cuộc hôn nhân rất hạnh phúc. Tất nhiên chẳng có cuộc hôn nhân nào hạnh phúc tuyệt đối cả, và giữa cái hạnh phúc đó xuất hiện cái bất hòa nho nhỏ là sự ra đời của một cặp sinh đôi. Đôi lúc chúng tôi khiến hai ông bà cãi nhau, nhưng nếu trừ chúng tôi ra, tôi chẳng thấy lí do gì khác để hai ông bà to tiếng với nhau cả.
“Không có lí do gì con phải dọn ra ngoài để hai người hạnh phúc với nhau hết.” Thằng em tôi lèm bèm phía sau lưng mẹ tôi. Cha và mẹ tôi đều thở dài. Tôi chắc rằng họ nghĩ rằng sinh ra hai thằng tôi trong một gia đình chẳng thiếu điều gì, cả vật chất lẫn tinh thần thế nhưng có một điều gì đó luôn thiếu ở hai chúng tôi. Tôi không biết nó nghĩ gì, nhưng tôi luôn mang cảm giác mình đang mắc nợ điều gì đó, tất cả những thứ tôi đang có đều là vay mượn thôi. Đời người lắm lúc trớ trêu, đã vay thì phải trả, thế nên đành tận dụng khoản vay đó một cách tối đa nhất có thể.
“Trả cái boomerang lại cho cha, ngay lập tức!” Cha tôi nghiêm mặt.
“Không, của con mà!” Tôi la lên.
“Nó có nói nó là của con đâu.” Cha tôi giật cái boomerang từ tay tôi với vẻ mặt kiêu hãnh: “Lớn rồi, tự tìm điều gì đó thuộc về mình đi, con sẽ thấy hạnh phúc”. Tôi lắc đầu, đúng là hai người này chưa bao giờ học cách nhường nhịn con cái.
Giây phút tôi chạm vào đôi mắt của em, tôi chẳng thấy gì cả. Đột nhiên, mọi cảm xúc bỗng nén chặt trong một khoảnh khắc. Cảm giác vô hình của thằng em tôi khi nó tìm được một quyển sách hay, cảm giác tò mò tại sao cái boomerang luôn quay lại khi ta quăng nó đi; cảm giác bất lực – nhưng dễ chịu khi cha mẹ tôi đùa giỡn trước bữa cơm, và cái khao khát có nó khi nhìn thấy đôi mắt long lanh nước của em giữa hàng trăm người đông đúc thế này. Mẹ từng nói “sẽ có mảnh ghép của con đâu đó trong cuộc đời này”, nhưng mẹ chưa bao giờ nói có một trình tự bắt buộc người nào đó trở thành mảnh ghép của mình. Đôi khi, tình yêu không phải là chìa khóa cho mọi vấn đề.