“Trying to be normal is more difficult than to be abnormal; everything is getting worse when you are standing at the boundary of those.”
Tôi không nhớ rõ khuôn mặt mình như thế nào. Đó là thứ duy nhất nếu ai hỏi tôi là ai, tôi làm gì và tôi như thế nào. Việc hình dung bản thân mình là một điều bất khả thi cho bất kỳ ai, tôi nghĩ là vậy, huống chi là thằng nhóc mới 18 tuổi đầu chập chững trên đường đời. Thứ duy nhất tôi biết rõ nhất về bản thân mình là tôi giỏi những thứ tôi làm, tuy không đến nỗi xuất sắc vượt bậc kiểu thiên tài nhưng đủ để gây chú ý từ gia đình và mọi người xung quanh. Sự chú ý là thứ bản thân tôi chưa bao giờ tìm kiếm nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó tôi luôn có được từ mọi người xung quanh.
Thế giới của tôi là những lằn ranh phân định rõ ràng giữa thế giới của chính tôi: đơn giản, không thể lưu giữ được đường nét màu sắc sống động, thay vào đó là thứ cảm xúc được đặt tên “tôi muốn”, “tôi cần” và phần còn lại của bên kia lằn ranh là thế giới thực tại của những mối quan hệ xã hội mà bản thân tôi chỉ cần 20% khả năng tư duy thì tôi đã làm chủ được nó. Giống như tôi luôn có hai quyển vở, một quyển ở trường để hoàn thành bài tập của giáo viên, quyển còn lại dành riêng cho những kiến thức của cá nhân tôi.
Xuất thân của tôi không có gì đặc biệt, tôi lớn lên trong vòng tay của những người phụ huynh yêu thương tôi vô điều kiện, nhưng bản thân tôi lại chẳng quan tâm đến tình thương đó. Bạn chỉ cần biết rằng, họ cho tôi những thứ tôi cần và tôi cho họ sự tự hào, cái nhìn đầy kỳ vọng từ thành tích trong trường phổ thông của tôi. Người lớn cần tiền bạc để có được quyền lực, những đứa trẻ thì cần điểm số để đổi lấy tất cả mọi thứ chúng nó muốn và cần. Với tôi, cuộc đời chỉ đơn giản thế thôi!
Mọi ý nghĩa của từ “đơn giản” hầu như không còn tồn tại khi tôi gặp em. Em không phải là người tôi yêu, bởi vì rõ ràng 80% khả năng tư duy còn lại của tôi cho rằng tôi không yêu, không hẹn hò và không có khả năng yêu thương người khác. Bằng chứng là khi học phổ thông, tôi đã hẹn hò, à không, chỉ là không diễn tả được thứ tình cảm với hai người con gái đó. Một người quan tâm chăm sóc tôi đến độ tôi nghĩ rằng mình yêu tha thiết cô khi mà cô một mực chối bỏ tất cả những cảm giác đã từng dành cho tôi. Y như rằng phản ứng của một đứa trẻ bị mất món đồ chơi của mình, trong khi trước đó nó chả buồn đả động gì tới con gấu buồn bã luôn nằm ở một xó nhà nào đó. Một người con gái khác, tôi có thể khẳng định rằng tôi hoàn toàn không yêu cô ấy, chúng tôi thân mật và cái ý muốn đó chỉ được thôi thúc rõ ràng nhất khi tôi biết rằng cô ấy có bạn trai. Khát khao chứng tỏ mình đã đẩy mối quan hệ của chúng tôi đến nhiều tình tiết kịch tính. Có thể bạn cho rằng tôi là một thằng tồi, tôi không phủ nhận, nhưng trên bước đường hình dung khuôn mặt của mình là gì thì có vẻ làm một thằng tồi cũng không quá tệ.
Em là bạn thân của cô bạn cùng bàn của tôi, nếu nói hai người đó là bạn thân thì có vẻ miễn cưỡng. Nhưng tôi nghĩ cô bạn của tôi chỉ là một phương tiện nào đó để em có thể chạy trốn khỏi thực tại của bản thân rằng em không thuộc về nơi đây – cái ngôi trường chết tiệt xem trọng thành tích lẫn bề ngoài, trong khi em cái gì cũng không có. Điều duy nhất tôi nhớ về ấn tượng đầu tiên khi gặp em là em không có vẻ gì đặc biệt so với những đứa con gái khác xung quanh tôi, tuy đôi mắt có phần rực rỡ. Nhưng rõ ràng tôi không nhớ đường nét nào trên gương mặt em. Tôi cá là sau bao nhiêu năm gặp lại, em chỉ là một, một gương mặt, như bao nhiêu người khác!
Giá như tôi có thể tiếp tục khẳng định điều này sau khi bắt đầu mối quan hệ với người bạn thân thiết như chị em với em, hoặc ít nhất là sau khi làm tổn thương em. Nhưng có thể làm gì hơn khi tôi chỉ là một thằng khốn đang đi tìm hình hài của chính mình!