“I grow up with no definition of “love”, until I see the pain and the happiness in his eyes.”
Nếu có một từ có thể miêu tả đầy đủ về bản thân mình thì chắc chắn tôi sẽ dùng từ “vô hình”. Từ nhỏ tôi đã học cách vô hình để tránh mọi rắc rối, mọi sự muộn phiền không đáng có mà người lớn dành cho mình. Rồi đến một ngày cái “vô hình” đó bắt đầu phát huy tác dụng diệu kỳ của nó. Đó là ngày ba mẹ tôi ra tòa chia chát tất cả mọi thứ trừ hai đứa con. Họ chẳng thèm nhìn đến tôi một cái trước khi rời đi. Không khóc, không đau. Tôi bám víu cái ý nghĩ rằng chắc đâu đó vẫn có người cần tôi. Hay chí ít là tôi vẫn còn có thứ để bám lấy. Để sống.
Tôi lớn lên trong những lời lăng mạ nhau, tra tấn nhau bằng những từ ngữ tổn thương đối phương hết sức có thể. Tôi thấy thật là kỳ dị khi hai con người kia có thể bám cái danh xưng vợ chồng chỉ vì muốn bấu víu cái quyền lực và địa vị xã hội mà mình đang có. Anh hai là người duy nhất xem là gia đình cũng bỏ tôi đi vì không thể chịu đựng thêm sự tổn thương nào khác nữa. Những món quà vào đúng dịp sinh nhật của tôi chính là lời quan tâm duy nhất mà tôi thật sự để tâm. Anh đã đúng, cái gia đình đó thật sự đã ăn mòn chúng tôi từ bên trong, nhưng không có nghĩa là chúng tôi chết ở bên ngoài.
Tôi mười tám đầy sức sống, bước vào cánh cửa đại học với niềm háo hức giả tạo là tìm một cuộc sống mới của mình. Nhưng làm gì có cái nào gọi là cuộc sống mới ở đây, vẫn cái guồng sống đó thôi nhưng kèm theo là những nỗi bất hạnh mới mà không ai nhìn thấy. Tôi luôn khoác cho mình cái bộ mặt thân thiện, vì tôi biết nụ cười của mình vô hại với người khác. Thật sự thì chẳng ai quan tâm phía sau cái giao diện của một con người có gì, họ chỉ quan tâm là cái thứ đó có làm ảnh hưởng hay tổn thương tới tập thể hay không. Với tôi, cảm xúc hay những thứ gắn với cảm xúc là những thứ không ai có thể chạm vào phía sau cánh cửa ấy.
Tôi rất không thích chỗ đông người. Nhưng ngày tôi gặp anh lại là ở giữa một biển người đông đúc. Tôi phải đi dự ngày hướng nghiệp của tân sinh viên. Tôi ngồi ở cuối hội trường, nhìn mọi người lũ lượt kéo vào, như một đàn ong đang mất con ong chúa. Anh ngồi đó, sát bên tôi, tay hí hoáy vẽ nguệch ngoạc hình lục giác đều. Rồi sau đó là những con chữ ký hiệu. Chẳng ai mới vào đại học mà còn đủ siêng năng để ngồi giải một bài hình học, đặc biệt vào lúc này
“Đang giải toán à?”
“Không.” Anh ngước lên nhìn tôi cười, vẻ mặt cố tỏ ra thân thiện, tay đẩy gọng kính lên nhìn tôi dò xét.
“Vậy đang giải hình học?”
“Không, chỉ đang cố tập trung.”
“Đông người quá, muốn tập trung cũng khó.”
“Như ong vỡ tổ, đang cố vẽ hình dáng cái tổ con ong thôi.” Anh cười, nụ cười không quá đặc biệt nhưng rõ ràng cái răng không mọc ngay hàng thẳng lối làm nụ cười ấy trở nên thu hút hơn bao giờ hết. Chúng tôi nhìn vào nhau, cùng lúc quay đi mà trong lòng tôi chỉ nghĩ bâng quơ về cuộc nói chuyện giới thiệu bản thân theo kiểu kỳ cục như vậy. Vì tôi rất hiếm khi mở miệng nói chuyện với ai trừ những tình huống bất khả kháng, huống chi là bắt chuyện trước với một thằng con trai.
“ Chắc chắn cái tổ ong không phải là lục giác đều.” Tôi chỉ tay vào quyển vở anh đang vẽ.
“Mày tên gì?” Anh nhìn tôi, câu nói hơi bất lịch sự nhưng rất chân thật.
“Khả.” Tôi lầm bầm.
“Cái gì Khả?” Hình như cái tên của tôi không khiến anh hài lòng
“Khương Khả.” Tôi vừa trả lời vừa nhìn thẳng lên màn hình phía trước.
“Cái tên gì mà hài vậy, nhân tiện tao tên Khương.” Rồi anh quay lại với thế giới của mình. Nhưng thỉnh thoảng vẫn quay sang xã giao vài câu rồi mỉm cười thầm. Đến giờ giải lao, khi tôi đang chăm chú vào quyển sách của mình, thì có một bàn tay thò lên từ hàng ghế phía sau làm tôi giật thót mình.
“Đưa tao cái chìa khóa nhà.” Tôi nhìn ra sau, nơi phát ra giọng nói đó. Là một người có cùng một gương mặt, cùng kiểu tóc và cặp kính đó. Mọi thứ trên mặt cậu ta là một bản sao hoàn hảo với người ngồi bên cạnh tôi.
“Sao lúc nào mày cũng quên vậy. Chào bạn của tao đi.” Anh nói gần như ra lệnh, cậu em nhìn tôi với vẻ mặt hớn hở cùng sự tò mò. Tôi đang tự hỏi mình có dính gì bẩn ở trên mặt không.
“Em mới biết là nó cũng có bạn. Chào chị.” Rồi cậu ta lặng lẽ chuồn ra khỏi hội trường. Tôi nhìn theo bóng người cao gầy của cậu ta, rồi quay sang nhìn người bên cạnh. Trên đời có tồn tại cặp song sinh giống nhau vậy sao?
Tôi ngồi đó im lặng, dù trong đầu có rất nhiều câu hỏi. Mãi tận sau này, khi tôi trưởng thành, tôi vẫn nhớ sự tò mò của mình dành cho anh. Con ong, hình lục giác đều, cậu em song sinh. Rất nhiều chi tiết khiến tôi bị nhấn chìm trong sự bí ẩn. Nhưng ít nhất tôi biết tôi không muốn “vô hình” nữa.