“I’m sitting here in a boring room
It’s just another rainy Sunday afternoon
I’m wasting my time I got nothing to do
I’m hanging around I’m waiting for you
But nothing ever happens
And I wonder …”
[Lời nhạc của bài hát “Lemon Tree” do nhóm nhạc Fools Garden trình bày, là một bài hát khá nổi tiếng trong thập niên 90.]
Cái đĩa nhạc vừa phát lên lời bài hát khiến tôi mệt mỏi vô cùng, dù sao hôm nay cũng chẳng phải là ngày Chủ Nhật và lại càng không có mưa, nhưng tâm trạng tôi ảo não. Thỉnh thoảng tôi phấn khích quá mức nhưng đôi lúc lại chán nản đến nỗi bản thân chỉ muốn chết rũ ra. Miệng đắng nghét, nhưng bụng lại cồn cào đói, tôi vươn vai ngồi dậy nhìn đồng hồ đã 8h tối. Tôi nhớ mình từ trường trở về nhà lúc đã 4h chiều, và cứ nằm nhìn chằm chằm lên trần nhà tựa như có một chú hề đang mở cái miệng hết cỡ mà cười với tôi vậy. Khả năng tưởng tượng tài tình của tôi khiến việc sống một mình bớt cô độc đi. Có vẻ chúng hiệu quả.
Hẳn là việc chăm chú nhìn lên trần nhà suốt bốn tiếng đồng hồ khiến bụng tôi sôi lên réo rắt. “Dù mày có rũ ra chết cũng phải no trước đã rồi tính sau”, tôi lồm cồm bò dậy với lấy chiếc quần soóc và cái áo thun ba lỗ tròng vô người, ra cửa chộp lấy xâu chìa khóa, rồi lao thẳng về phía thang máy và biết rất rõ mình muốn đi đâu. Khi bạn vui, mọi thứ trên đời đều đầy màu sắc, khi bạn buồn hoặc tự cho rằng mình không có cảm xúc thì một bài nhạc vui tai cũng khơi gợi thứ tâm trạng mà mình muốn giấu nhẹm đi.
Chung cư nhà Khương ở chỉ cách khu nhà của tôi một con đường và một ngã ba đông đúc, tôi chạy một mạch đến nhà nó chỉ vì tôi thấy mình đang đói, và cần uống chút gì đó. Khi tôi đứng trước cửa nhà nó thì mới nhận thấy mình bỏ quên di động ở nhà, mà cũng thây kệ, cũng làm gì có ai thèm gọi cho tôi. Bấm chuông xong thì đút hai tay vào túi quần chờ đợi, tôi nghe thoáng qua có tiếng nói lớn:
“Có khách kìa, sao mày không mở cửa…” rồi vài tiếng lách cách thô lỗ vang lên báo hiệu cửa mở khóa trong bực dọc.
Nó xuất hiện trước mặt tôi, trong bộ mặt ngái ngủ, nhưng nét mặt có vẻ ngạc nhiên hơn bao giờ hết. Tôi nhìn thấy nó trong trạng thái cởi trần để lộ bộ ngực rắn chắc, trên người chỉ mặt duy nhất cái quần lót kiểu boxer màu đen, cao hơn tôi cả một cái đầu, bỗng nó tựa thân người vô cửa, hai tay khoanh lại trước ngực cười mỉm, nói bằng giọng giả vờ hào hứng:
“À chào chị, chị tìm em hả?” Nó đứng tựa cửa rồi dụi mắt. Tôi phải mất hơn ba mươi giây để định thần xác định người đang đứng trước mặt tôi là ai. Đúng là chỉ nhìn, dù liếc sơ hay nhìn kỹ thì không thể xác định ai là anh, ai là em, chắc vì vậy nên nó mới cho tôi một cái gợi ý.
“Có anh trai mày ở nhà không?” Tôi ra vẻ thoải mái để giấu đi sự bối rối trên gương mặt.
“Chắc chắn là không rồi, mà em nghĩ nó không chạy đâu xa đâu. Mà chị kiếm nó làm gì?” Nó vẫn đứng chắn ngang cửa, không có ý định mời tôi vào.
“Chỉ là tao hơi đói, tính kiếm nó đi ăn thôi.”
“Ồ…” Miệng nó phát ra thứ âm thanh kỳ lạ rồi chuyển thành tiếng khúc khích. “Em không biết nó ở đâu, nhưng em có thể thay nó được, nếu chị không ngại.” Tôi nghiêng đầu nhìn nó dò xét, trong khi nó vẫn thản nhiên như thể mọi chuyện rất bình thường. Tôi đang đứng trước nhà của thằng con trai mà tôi mới gặp được hai lần.
“Mày có biết quán nào không?”
“Khoan đã, làm sao chị biết số căn hộ này?” Nó nhíu mày nhìn tôi.
“Vậy giờ mày có đi không thì nói?” Tôi thấy mình bắt đầu cáu, mỗi khi đói tôi lại trở thành một con người khác.
“Ừ, đợi xíu, năm phút.” Nó cười tươi roi rói, cứ tưởng nó bây giờ với một phút trước đó là hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Nó còn lịch sự đến nỗi đóng sầm cửa trước mặt tôi. Thế nên tôi đành xuống sân đợi nó. Năm phút sau nó xuất hiện một lần nữa với cái quần lửng kaki màu đen và áo phông trắng, đôi chân thì đi dép kẹp kéo lê từng bước đứng trước mặt tôi. Mái tóc lòa xòa trên trán được vuốt ngược hẳn lên, làm gương mặt nó trở nên sáng hẳn lên. Thế nhưng đôi mắt nó lại mang một màu nâu u uất, tất nhiên tôi chẳng diễn tả thành lời được.
Chợt mọi suy nghĩ của tôi đột nhiên bị cắt ngang, cả thế giới bỗng nhiên dừng lại ở ngay cái ngã ba đó, bên kia đường, ngay bồn hoa trên vỉa hè ấy, nơi An và cái người giống hệt người đứng bên cạnh tôi với bộ đồ không sai sót một chi tiết nào.
“Chắc người kia là người chị cần tìm đó hả?” Nó hất hất đầu sang phía bên đường, bắt đầu châm điếu thuốc, nheo mắt nhìn qua bên kia đường, vừa nhìn tôi.
Tôi thấy mình bối rối kinh khủng, không phải vì ánh nhìn của cậu em trai ra chiều cảm thông. Tôi cảm nhận được cách nhìn của Khương dành cho An, tôi thấy rất nhiều thứ trong đó, chỉ là vài tia hy vọng của tôi đang bị dập tắt.
“Chị muốn tìm chỗ nào yên tĩnh hơn không? Em chỉ nghĩ hai người đó không cần sự có mặt của mình đâu.” Nó nhìn tôi cười mỉm.
“Mày chắc không?” Tôi mở to mắt nhìn nó với vẻ dò hỏi, nhưng thật tình tôi không biết nói gì lúc này.
“Chắc, không ai hiểu nó bằng em đâu.” Nó nói với giọng bình thản rồi rẽ sang một hướng khác: “Có một quán rượu của người quen, gần đây, đồ nhắm ngon tuyệt nhưng mà…” Nó vừa đi vừa thở dài.
Tôi im lặng rồi quay đi, lẳng lặng bước theo sau nó. Có những lúc tôi biết mình không thể làm gì khác là im lặng rồi bước tiếp. Đó là một quán rượu nhỏ, yên tĩnh, khiêm tốn nép vào một bên hẻm chật chội giữa lòng Sài gòn. Thứ âm nhạc dịu dàng như ru ngủ người khác, kết hợp những tiếng thì thầm trò chuyện, ánh đèn vàng chiếu xuống từng chiếc bàn nhỏ khiến nơi này thật ấm cúng. Mọi chi tiết trang trí ở đây đều được trang trí một cách tỉ mỉ và chỉn chu. “Homes” là tên của nó, tôi không hiểu hết ý nghĩa của cái tên nhưng có vẻ nó khá phù hợp với không khí nơi đây. Nó kêu tôi chọn bàn rồi bước vào quầy pha chế, cười nói rôm rả với người đang đứng trong đó, tôi đoán rằng người đó là chủ quán này. Anh ta không lớn tuổi hơn chúng tôi là mấy, gương mặt có chút kỳ lạ, với những hình xăm bọc kín cả hai cánh tay.
Tôi im lặng nhìn xung quanh, và bị thu hút bởi những khung hình trắng đen được treo xung quanh, hầu hết là không thấy rõ gương mặt của những người trong đó. Duy chỉ có một bức hình rõ và sáng nhất ở đây là hình ảnh một cậu nhóc mười tuổi đang ngồi trên băng ghế và ôm hai đứa bé song sinh trên tay, trông rất bụ bẫm. Bức ảnh được tô màu hạnh phúc, và tôi đoán được hai đứa bé trong bức ảnh là ai vì khuôn miệng không đổi khác là mấy.
Nó kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi, rồi bắt đầu gọi món. Nó chẳng ngần ngại kêu những món nó cho là ngon nhất trong thực đơn.
“Mày kêu nhiều quá tiền đâu mà trả hết.” Tôi cằn nhằn.
“Không sao, ở đây ghi sổ được mà.” Nó cười: “Em kêu bia cho chị nha?”
“Mày quen chủ quán ở đây hả? Tao thích uống rượu thôi.”
“Em chịu thôi, anh của em không cho chị uống rượu đâu!” Nó rít điếu thuốc rồi cười.
“Vậy cũng được.” Tôi nhìn nó tò mò: “Tao tưởng mày chỉ có một người anh trai sinh đôi thôi?” Tôi chỉ lên bức hình treo ở sau quầy pha chế.
“Đúng, mẹ em chỉ có hai đứa con thôi, ảnh là con của bạn thân hai ông bà.”
“Ừ nhìn ảnh trông hơi khác.” Tôi nhìn người đàn ông đang chăm chú phía sau quầy pha chế, mái tóc ngang vai buông thõng nhịp nhàng với từng cử chỉ của chủ nhân. Phải nói anh ta chính là hình ảnh của quán rượu, và quán rượu này sẽ mất đi cái chất nếu không có người chủ như anh ta.
“Ừ, ảnh đại loại là người thân của em, kiểu vậy đó.”
Chúng tôi tiếp tục nói những câu chuyện phiếm không đầu không cuối với nhau cho đến khi người phục vụ mang thức uống đến. Tôi đã bất ngờ khi nó chỉ uống nước chanh. Tôi không thể giấu cái nhìn cảm thán của mình đối với nó.
“À, do em không được uống rượu.” Nó cười xòa, hình như nó là kiểu người ít bận tâm đến người khác nghĩ gì về nó.
“Vì mày không được phép uống hay sao?” Tôi vừa nói vừa nhấm nháp món sườn của mình.
“Vì em bệnh không thể uống rượu được.” Nó vẫn cứ cười, khiến tôi không thể giấu đi nỗi tò mò mà hỏi tiếp, mãi về sau tôi luôn thấy mình ân hận khi đã tọc mạch vào chuyện cá nhân của nó.
“Bệnh không thể cảm thấy hạnh phúc.” Tôi mở to mắt nhìn nó, rồi nó cười nhạt: “Chị có biết tên giám ngục Azkaban* trong Harry Potter** không, mỗi lần chúng xuất hiện, đến gần con người thì khiến người ta có cảm giác niềm vui và hạnh phúc của mình đều bị hút đi hết. Có những lúc em như vậy đó, đôi lúc em thấy mình bị lấy đi cái cảm giác đó, khi em soi gương em thấy gương mặt mình bị méo mó đi.”
“Lúc nào cũng như vậy hả?” Tôi hỏi nó, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến hình ảnh của tên giám ngục Azkaban trên màn ảnh, vào ngày sinh nhật của anh hai, chúng tôi ăn mừng bằng cách dùng cả ngày coi toàn bộ ba phần của Harry Potter. Thật buồn cười, tôi chưa bao giờ đọc truyện, dù tôi biết chúng rất nổi tiếng. Tôi là tuýp người không thích chạy theo trào lưu.
“Cũng tùy, lúc này lúc khác, nhưng em không đoán được lúc mình sẽ thay đổi.” Nó vừa nói vừa ngậm cây tăm trong miệng ngoe nguẩy: “Sao em lại nói nhiều về mình vậy?” Nó cười sảng khoái: “Còn chị?”
“Đang cố gắng để…” Tôi ngập ngừng trong giây lát rồi bỗng nó cắt lời tôi
“Chị đang cố gắng sống hạnh phúc mà chị lại thích anh hai em… chị thua rồi.” Nó cười to, nhưng tôi không thấy nó đang đùa giỡn với mình.
“Sao mày biết?”
“Ánh mắt không biết nói dối.” Nó bình luận.
“Mọi thứ rõ ràng vậy sao?” Tôi thắc mắc.
“Yêu một người như đi qua một cơn bão vậy. Khi bão tan, mình không còn là mình của trước kia nữa.” Nó trầm ngâm, rồi uống một ngụm nước chanh. Mọi hoạt động của nó trông có vẻ tĩnh tại hơn những gì nó kể với tôi.
“Vậy mày đã đi qua cơn bão nào chưa?” Tôi nghiêng đầu nhìn nó.
“Em không cần yêu một ai đó, vì bản chất cuộc đời em đã là một cơn bão rồi. Em bước qua nó có nghĩa là em qua đời.” Nó nói xong vừa lẩm nhẩm giai điệu gì đó mà tôi không nghe rõ. Giọng nó hình như dịu dàng hơn, hoặc là tôi nghĩ thế, đôi mắt hướng thẳng về phía tôi, trong một khoảnh khắc không tỉnh táo, ắt hẳn với ánh đèn của quán, tôi sẽ thấy nó thật quyến rũ – quyến rũ trong hình ảnh của anh trai nó. Nhưng rõ ràng, nó với anh trai nó dù giống nhau như hai giọt nước nhưng vẫn là hai người hoàn toàn khác biệt, chỉ là liên kết nhau bằng một từ “song sinh”. Tôi bất giác hỏi nó:
“Mày tên gì?” Thật lạ là tôi không hỏi tên nó từ lúc nói chuyện tới giờ.
“Khương, Bảo Khương, còn thằng anh của em là Vũ Khương.”
“Thể loại cha mẹ gì đặt tên con là “Vũ – Bảo” vậy?” Rồi chúng tôi cùng bật cười khanh khách, như thể chẳng có ai khác ở đây. Tôi ít khi cười thoải mái như thế.
Tôi ngồi với nó rất lâu, tận khuya. Nó chẳng uống một giọt bia hay rượu nào. Chẳng cần có cồn mà những câu chuyện vẫn trôi đi một cách thoải mái. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể kết bạn với những thằng con trai cùng trang lứa với mình cho đến khi tôi gặp hai anh em nó. Tôi không cố gắng sống hạnh phúc như những người theo chủ nghĩa tích cực vẫn thường hay nói, tôi chỉ đang làm bạn với cô đơn, cho đến khi tôi gặp những người cũng giống tôi. Thế nhưng, tôi không thể nào bỏ qua cảm giác bối rối khi đứng ở ngã ba lúc nãy.